"Cố Sâm, anh cố ý đúng không?"
"Em nói gì tôi không hiểu?" Nam nhân nhún vai đầy vô tội, không ngại thêm dầu vào lửa mà nói tiếp: "Không phải em nói không nên công khai quan hệ của chúng ta sao?"
Tô Gia Yến nghẹn họng, nhất thời chẳng biết phản bác ra sao, môi nhỏ khẽ mím, cả người run run như sắp khóc.
"Đúng là tôi có nói như vậy, nhưng... nhưng sao anh dám ở trước mặt tôi mà thân mật với người khác chứ?"
Cố Sâm trong lòng đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, ghé người thầm thì bên tai cậu.
"Em ghen rồi sao?"
Tô Gia Yến che lại vành tai ửng hồng, đỏ mắt trừng hắn. Đang định mở miệng thì Thẩm Kiều đã trở lại, vờ như không nhìn thấy hai thân ảnh kề sát nhau có bao nhiêu phần ám muội, khẽ cong môi.
"Hai người đang thầm thì chuyện gì mà nhìn vui vẻ vậy? Có thể kể cho tôi nghe cùng được không?"
Nghe vậy, Cố Sâm ngồi ngay ngắn lại, hờ hững chỉnh lại áo vest đen vốn không có chút nếp nhăn nào, như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà mở miệng.
"Chút chuyện công ty thôi, cậu có muốn nghe không?"
Thẩm Kiều xua tay: "Không nghe, tớ còn tưởng chuyện gì thú vị chứ!"
Nói xong, cô vờ như lơ đãng liếc nhìn rạng hồng khả nghi trên khuôn mặt thiếu niên. Thẩm Kiều khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn Cố Sâm đầy thâm tình.
"A Sâm, mặc dù chuyện tớ định nói có vẻ không hay lắm nhưng cậu đã 30 tuổi rồi, cậu không vội chứ hai bác Cố ở nhà rất mong con dâu, cậu cứ định độc thân như vậy mãi sao, chi bằng..."
"Không được!!"
Thẩm Kiều đang hăng say kể lể thì giọng nói thiếu niên chen vào cắt ngang. Tô Gia Yến không biết lấy khí thế đâu ra mà hùng hổ đứng dậy đập bàn hét lớn, khiến cho vài vị khách xung quanh tò mò nhìn sang.
Bạn nhỏ không thèm để ý đến ánh mắt người khác, lửa giân trong lòng thiêu đốt lí trí, lồng ngực phập phồng lên xuống, không cần nghe đoạn tiếp theo mà biết cô định nói gì: Cô độc thân, hắn độc thân, chi bằng đến với nhau...
Thẩm Kiều nhìn khuôn mặt thiếu niên giận dữ, che môi vờ ngạc nhiên hỏi.
"Sao lại không được chứ? A Sâm vẫn còn độc thân..."
"Ai nói anh ấy độc thân?"
Tô Gia Yến giận dữ ngắt lời, cậu túm lấy cà vạt trước ngực Cố Sâm kéo lên, khiến khuôn mặt hắn ngay gần sát mình. Trước ánh nhìn ngỡ ngàng của Thẩm Kiều mà đặt lên đó một nụ hôn.
"Chúng tôi đang hẹn hò!"
Cố Sâm nhịn lại khóe môi đang muốn cong lên của mình, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn bé con hùng hổ tuyên bố chủ quyền.
Mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng Thẩm Kiều không tỏ ra quá mất mát, ngờ vực hỏi lại.
"Không phải quan hệ của hai người là cấp trên cấp dưới ư? Sao tôi có thể tin lời cậu được chứ?"
Tô Gia Yến không trả lời cô, lườm nguýt nam nhân ra hiệu: Anh nói sự thật cho cô ta nghe đi! Nói sai một chữ thì liệu hồn!!
Dưới ánh mắt sắc bén như muốn giết người của bạn nhỏ, Cố Sâm phì cười đành phải thừa nhận mối quan hệ này.
Nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của hắn, Thẩm Kiều liếc Tô Gia Yến lo lắng hỏi.
"Cậu có phải bị ép không? Đừng lo lắng, cứ nói sự thật đi!"
Tô Gia Yến nghe xong tức muốn lật bàn: "Ai ép anh ta chứ?" Cậu bị ép nhận lời yêu đương còn chưa nói nhá!!!
Cậu trừng mắt: "Mau nói, anh là bị ép buộc hay cam tâm tình nguyện??"
Cố Sâm có chút buồn cười mà kính cẩn đặt lên mu bàn tay cậu một nụ hôn, sau đó quay sang Thẩm Kiều nói.
"Chúng tôi yêu đương thật lòng, không ai ép buộc ai cả!!"
Tô Gia Yến hừ lạnh rút tay về, đống lửa đang hừng hực cháy cũng bị dập tắt đôi chút.
Thẩm Kiều mặt ghét bỏ, vô cùng miễn cưỡng mà tiêu hóa đống cẩu lương này. Đón nhận ánh mắt đầy địch ý của thiếu niên mà chỉ cong môi mỉm cười.
"Không nói sớm là chú đã có có đối tượng, làm chị đây cứ sốt ruột lo chuyện không đâu..."
Tô Gia Yến còn đang ngơ ngác nhìn hai người, hai tay của cậu liền bị nắm trọn, Thẩm Kiều ngọt ngào nói.
"Sau này đều là người trong nhà cả, chuyện hôm nay bỏ qua nhé, em dâu!!"
Bất ngờ đổi xưng hô như vậy khiến bạn nhỏ vô cùng ngạc nhiên, cậu nhíu mày ngơ ngác cầu cứu Cố Sâm: Oa, chuyện gì đang xảy ra vậy??
Cố Sâm nhíu mi gạt tay người chị bằng tuổi trên danh nghĩa của mình ra, lạnh giọng nhắc nhở.
"Chị đừng làm em ấy sợ!"
Thẩm Kiều nhận thấy tính chiếm hữu của hắn lại tăng rồi, nắm tay có chút mà không cho. Cô hừ lạnh, bỗng nhiên có chút đồng cảm với em dâu tương lai này, chắc chắn là bị quản rất nghiêm.
"Được rồi, không nắm thì không nắm!"
Cố Sâm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của bạn nhỏ tái lại, mở miệng xin phép về trước, Thẩm Kiều cũng biết ý mà gật đầu.
Ra đến hầm xe, Tô Gia Yến không chịu được mà truy hỏi.
"Khụ... Chị ấy là ai vậy? Không phải nói là bạn học với nhau sao?"
Cố Sâm mở cửa xe cho cậu, cưng chiều nựng má bạn nhỏ.
"Một người chị bên ngoại, vì đều bằng tuổi nên không thích tôi gọi bằng chị, nghe già lắm!!"
Tô Gia Yến nghe đến đây muốn đào một cái hố chui xuống, vô tình ra mắt chị người yêu mà cậu làm cái gì không biết.
Nhớ lại những lời hùng hồn tuyên bố chủ quyền của mình, Tô Gia Yến thẹn đỏ mặt không muốn đi gặp người nữa.
Thấy bạn nhỏ giấu mặt vào cánh tay, Cố Sâm nhéo vành tai ửng hồng của cậu cười hỏi.
"Hửm?"
Tô Gia Yến xấu hổ trừng mắt.
"Sao anh không nhắc em cô ấy là chị anh vậy... Lỡ chị ấy có ấn tượng xấu về em..."
Cố Sâm không nhịn được mà nhếch miệng trêu chọc: "Em lo người nhà tôi không thích em để làm gì, chẳng lẽ em chuẩn bị tinh thần gả cho tôi rồi sao?"
Tô Gia Yến không biết nghĩ đến tận đâu, sững sờ tại chỗ, lát sau cả người run run như sắp khóc.
"Anh... Anh chẳng lẽ chỉ trêu đùa qua đường với tôi? Thế mà... thế mà tôi lại ngu ngốc, còn nghĩ đến chuyện..."
Vành mắt cậu đỏ hoe, không muốn cùng nam nhân một chỗ nữa, cậu muốn xuống xe nhưng cửa đóng chặt không mở nổi.
"Huhu, anh mở cửa ra... Tôi không muốn nhìn mặt anh nữa..."
Nhìn bạn nhỏ mếu máo nghẹn ngào mà lòng Cố Sâm thắt lại, hắn tìm đến khuôn mặt cậu mà hôn chụt lên một cái, liếm đi nước mắt mặn chát.
"Đừng khóc, tôi đưa em đến một nơi..."
Tô Gia Yến mếu máo không chịu.
"Không muốn đi, tôi muốn xuống xe!"
Cố Sâm mặc kệ mà khởi động xe, nhếch miệng lưu manh nói.
"Ngoan, tôi đưa em đến cục dân chính!!"