Mặc Tây Quyết không nói được gì, nhưng thấy ánh mắt hoa đào của cô sáng lên lại đành nhịn. Ngôn Tiểu Nặc kéo anh ngồi lên ghế tàu lượn siêu tốc, giúp
Mặc Tây Quyết thắt dây an toàn: “Anh kiểm tra lại xem sao, nếu không sẽ rất nguy hiểm." Mặc Tây Quyết không phản đối, rất nghe lời kiểm tra lại một lần nữa, chút nữa khi tàu chạy bị ngã xuống thật không hay.
Vậy anh sẽ trở thành tổng giám đốc đầu tiên trong lịch sử chết vì tàu lượn siêu tốc, xem chừng chết như vậy không nổi nhắm mắt.
Tiếng chuông bắt đầu kêu lên, báo hiệu tàu lượn bắt đầu xuất phát, Mặc Tây Quyết nằm chặt lấy tay của Ngôn Tieu Nặc. Ngôn Tiểu Nặc cũng nằm chặt lấy tay của Mặc Tây Quyết rồi nói: “Đừng sợ, có em ở đây.” “Là anh lo em sợ thi có." Lời Mặc Tây Quyết vừa nói thì tàu đã bắt đầu lao về phía trước.
Trên đường lượn, trong làn sương khói mịt mờ là tiếng gió bên cạnh những tiếng gào thét kêu la, có một cảm giác hồi hộp không biết phía trước là gì.
Hơn nữa đôi bàn tay nắm chặt vào nhau vẫn không tách rời. Ngôn Tiểu Nặc khế mở mắt ra nhìn xuống dưới, vì tốc độ rất nhanh thấy cái gì cũng mờ ảo hơn nữa gió cũng rất mạnh, cô đành phải nhắm mắt lại.
Bước xuống từ ghế tàu lượn, cô vẫn còn có cảm giác đùi cô hơi nâng nâng, suýt nữa thì bị ngã.
Sau khi Mặc Tây Quyết dìu cô đứng vững lại thì lập tức chạy tới thùng rác bên cạnh rồi nôn ra.
Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ anh lại như vậy, cô sợ hãi chạy tới, "Anh không sao chứ? Có sao không?"
Mặc Tây Quyết lại nôn mot hoi, sắc mặt trắng bợt, vào nhà vệ sinh súc miệng rửa mặt. Ngôn Tiểu Nặc sốt ruột chờ anh ở ngoài cổng nhà vệ sinh, thấy anh bước ra, nahnh chóng hỏi: "Anh không sao chứ? Làm em sợ một phen."
Mặc Tây Quyết lắc đầu, "Không sao rồi." "Em xin lỗi, em không biết là anh chơi trò này sẽ như thế này." Ngôn Tiểu Nặc thấy rất có lỗi, trong đôi mắt cô tràn đầy lo lång "Không sao." Mặc Tây Quyết chỉ thấy bản thân thật xấu hổ, lần đầu tiên ngồi tàu lượn siêu tốc lại trở thành bộ dạng như thể này.
Lúc này nhân viên ở buồng chụp ảnh gọi Ngôn Tiểu Nặc qua chọn ảnh.
Mặc Tây Quyết nheo mày, ảnh?
Ngôn Tiểu Nặc vui vẻ rồi lấy ảnh đưa cho Mặc Tây Quyết xem.
Sắc mặt không đẹp trai của Mặc Tây Quyết lập tức tối sầm lại, với dấu hiệu cảm gió ở trên mặt, "Người đàn ông trên bức ảnh sao lại xấu như vậy?"
Ngoài thấy được đường viền sắc nét của khuôn mặt ra, các tướng mạo khác biến dạng đi, đầu tóc rối bù lên, tóm lại là xấu không nhìn được.
Nhưng nhìn sang Ngôn Tiểu Nặc, cô dường như trông rất xinh đẹp, khiến cho anh lại càng trở nên xấu hơn.
Mặc Tây Quyết tức không nói gì cả, quay đầu bỏ đi.
Ngôn Tiểu Nặc ngượng cười chạy theo anh. “Vứt ảnh đi." Mặc Tây Quyết dừng chân lại. "Không được." Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy bức ảnh, như sợ
Mặc Tây Quyết sẽ động tay cướp từ tay cô vậy.
Mặc Tây Quyết nhắm mắt lại, trong ánh mắt càng trở lên lạnh giá hơn.
Ngôn Tiểu Nặc cười hi hi nói: "Đây là bức ảnh đầu tiên chúng ta chụp cùng nhau, em dự tính sẽ đặt nó ở trong phòng ngủ."
Sắc mặt của Mặc Tây Quyết dịu đi một chút, dù sao trong phòng ngủ cũng không ai nhìn thấy, anh khẩy môi một cái: “Tuỳ em, dám để truyền ra ngoài thì xem anh sẽ sử lý anh thế nào." Ngôn Tiểu Nặc vội vàng gật đầu, bảo đảm: "Chắc chắn là không."
Mặc Tây Quyết mới bỏ qua chuyện này, nhìn xung quanh hỏi, “Còn muốn chơi gì nữa không?” "Hay là, chúng ta đi chơi trò đâm xe?" Ngôn Tiểu Nặc chỉ về phía sân đấu xe và nói.
Mặc Tây Quyết nhìn qua thấy trò chơi này cũng không quá đáng sợ, ít nhất thì anh cũng không mất mặt đến nỗi bị nôn. Trò chơi đâm xe là một trò chơi khá kích thích, nhưng độ an toàn khá cao, rất phù hợp để con trai PK hoặc hai người chơi PK, đồng thời cũng rất coi trọng về kỹ thuật và chiến thuật. "Chào anh, chào chị, hai người muốn chọn xe đơn hay xe đôi vậy?" "Xe đôi." Mặc Tây Quyết không một chút do dự trả lời.
Kiểu thiết kế của xe đôi là ghế trước sau, Ngôn Tiểu Nặc ngồi phía trước, Mặc Tây Quyết ngồi phía sau, đôi chân dài khoanh vào một vòng tròn ôm chọn cô vào bảo vệ cô. "Em đừng động vào để anh lái là được rồi." Hai tay Mặc Tây Quyết giữ tay lái, bình tĩnh mà mạnh mẽ, trông giống như một người thàng chắc.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, "Vâng, em biết rồi."
Trong lúc nói chuyện đã có một chiếc xa khác đâm vào xe của họ rồi.
Mặc Tây Quyết mạnh tay lái chuyển hướng nhanh chóng tránh khỏi chiếc xe sắp lao tới, cơ thể chỉ bị cọ sát một chút.
Chiếc xe đó không can tâm trực tiếp lao tới xe của Mặc Tây Quyết lần nữa, Mặc Tây Quyết liếc nhìn qua một cái, tăng tốc ga và đâm mạnh vào chiếc xe khiến cho chiếc xe đó đâm vào tường.
Chi trong vài phút, Mặc Tây Quyết đã thắng đậm một vòng.
Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy sắc mặt vẫn bình thường, trước đó cô còn lo lắng anh bị nôn tiếp, giờ thì cô không cần phải lo lắng nữa rồi.
Những chiếc xe khác thấy xe của Mặc Tây Quyết kỹ thuật tốt, họ đã có ý tưởng hợp lực cùng lao tới chiếc xe của Mặc Tây Quyết.
Còn Mặc Tây Quyết bình tĩnh buông chiếc xe phía trước ra, tốc độ nhanh đến kinh ngạc, và chiếc xe trước đó không kịp phản ứng lại thì bị một chiếc xe khác đâm phải một lần nữa.
Mặc Tây Quyết đã áp dụng chiến thật nối tiếp, chính xác đâm vào chiếc xe gần nhất với hai chiếc xe bị đâm vào tường.
Ba chiếc xe bị đâm va vào với nhau, những người trên xe đều hoảng hốt, la hét hết lần này tới lần khác, khoé miệng của Mặc Tây Quyết nhếch lên nụ cười lạnh lùng, mọi người thấy không thể ngăn cản được Mặc Tây Quyết nên đều không dám tiếp tục chơi nữa.
Cả sân chơi chỉ còn hai người họ. “Huh, chạy hết rồi sao?” Ngôn Tiểu Nặc rướn cổ ngó nghiêng mấy người đang bỏ đi rồi cười lên, "Anh thật là giỏi, nhanh vậy đã khiến cho họ sợ mà bỏ chạy rồi." "Sợ chạy mất rồi sao?" khuỷu tay của Mặc Tây Quyết chống trên vô lăng, "Kỹ thuật không ra gì không thể trách được ai hết." "Ö?" Ngôn Tiểu Nặc nhướn lông mày xinh đẹp lên, “Thật sao?"
Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc với vẻ thích thú rồi chạm nhẹ vào đầu mũi của cô, “Vậy theo ý của em có phải là muốn đấu với anh không?"
Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc háo hức muốn thử, cô bước xuống từ trong lòng của Mặc Tây Quyết, rồi buộc gọn bộ tóc của cô lên, trong một tư the rất gầu rồi nhìn Mặc Tây Quyết với một nụ cười.
Khác xa so với sự dịu dàng thuần khiết hàng ngày, cô trông như đang toả sáng, Mặc Tây Quyết nhìn cô một lúc cười nhẹ: "Chút nữa anh sẽ không nhường em đâu, thua thì không được khóc đó."
Ngôn Tiểu Nặc vuốt tóc lên cười: "Em không biết khóc."
Mặc Tây Quyết giơ tay lên nhìn vào chiếc đồng hồ Patek PhiLippe, "Nếu như giữ được 10 phút mà không bị anh đâm phải, anh sẽ cho em một giải thưởng” "Được, vậy bắt đầu đi.” Ngôn Tiểu Nặc thu lại nụ cười, bước lên đạp vào chân ga và lao về phía Mặc Tây Quyết. Tốc độ này cũng rất khá, Mặc Tây Quyết đột nhiên có chút phần khích, một cú trôi dạt loé lên tạt qua, rồi lại quay đầu lại đâm về phía Ngôn Tiểu Nặc.
Khả năng ứng biển của Ngôn Tiểu Nặc quả là ngạc nhiên, quyết đoán tránh được hai lần công kích của Mặc Tây Quyết, với tốc độ nhanh nhất có thể chuyển đánh vô lăng, muốn đâm vào phía sau của Mặc Tây Quyết.
Tiếc là Mặc Tây Quyết sớm đã có phòng bị, dưới sự tấn công chớp nhoáng của cô, anh vẫn có thể tránh được sự tấn công của Ngôn Tiểu Nặc.
Hai người chơi trò mèo đuổi chuột gần 7, 8 phút, Mặc Tây Quyết vẫn chưa đâm được vào xe của Ngôn Tiểu Nặc.
Vào giây phút cuối cùng Ngôn Tiểu Nặc vụt tới trước mặt của Mặc Tây Quyết, nhưng Mặc Tây Quyết lại đánh tay lái đi đường khác, rồi tăng tốc lao đến cùng, Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc mở mắt to tròn.
Đây là một chiêu nguy hiểm cho cô, phía sau cô cách bức tường chưa đầy hai mét.
Còn Mặc Tây Quyết thì nhân cơ hội vào giây phút cuối cùng này phản công, trực tiếp hạ cô ép vào tường. “10Phút, vừa tròn." Mặc Tây Quyết nhìn lên đồng hồ nói nhẹ nhàng.
Ngôn Tiểu Nặc vui vẻ nhận thua: "Em thua roi." "Có thể đấu với anh 10 phút cũng xem như em không thua.” Mặc Tây Quyết bước xuống xe rồi nắm lấy tay cô cho vào trong lòng, "Sau này có thể thường xuyên tới đây chơi." "Anh cũng thích khu vui chơi này rồi?” Ngôn Tiểu Nặc cười rạng rỡ bên cạnh anh. "Không, anh muốn em chơi cùng anh" Mặc Tây Quyết kịp thời bào chữa cho suy nghĩ của cô.
Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Vậy vừa rồi em không coi bị thua, em có thể mời anh mua cho em một món đồ không?" "Thứ gì vậy?" Mặc Tây Quyết vừa bước ra ngoài vừa hỏi. "Chính là cái đó!" Ngôn Tiểu Nặc chỉ về một phía. Mặc Tây Quyết ôm trán, anh rốt cuộc là đang đi chơi với một người phụ nữ hay là đưa con đi chơi đây?
Người phụ nữ này lại muốn bóng bay?
Mặc Tây Quyết than thở trong lòng một tiếng, đành đi tới mua bóng bay cho cô.
Ông chủ bán bóng bay thấy Mặc Tây Quyết đưa thẻ ngân hàng ra suýt chút nữa bị ngất, "Anh chàng à, tôi chỉ là buôn bán nhỏ, chỉ có thể nhận tiền mặt thôi." "Bao nhiều tiền?" "5.5 tệ" “5 tệ? Không có."
Người đàn ông bán bóng bay chết lặng, thoạt nhìn người con trai này đã biết là người có tiền và quyền thế, lại không có lấy 5 tệ sao?
Mặc Tây Quyết rất không vui vẻ.
Người bán hàng đưa bóng bay cho anh, "Không, không cần tiền đầu, anh cứ cầm đi."
Mẹ ơi, nhìn khuôn mặt tối sầm lại của người con trai này thật đáng sợ, tốt nhất là nên tránh thảm hoạ và phá sản mới được.
Mặc Tây Quyết không di chuyển lấy tai nghe Bluetooth ra nói điềm đạm một câu: "Ai trên người có 5 tệ cho tôi mượn” Ngôn Tiểu Nặc không ngờ rằng anh chi mang thẻ ngân hàng mà không đem theo tiền mặt, cô lại sợ anh bị mất mặt.
Người vệ sĩ lập tức đưa 5 tệ cho Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết đưa tiền cho ông chủ nhỏ, rồi nhìn Ngôn Tiểu Nặc một cái.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức năm lấy bóng bay vào lòng bàn tay, người bán hàng hốt hoảng bỏ chạy. "Giờ thì vui rồi chứ?" Mặc Tây Quyết thấy cô cầm lấy quả bóng bay màu hồng, giọng nói trầm xuống, "Em rất thích loại bóng bay này sao?" Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, cười rất vui vẻ, "Rất thích, lúc còn nhỏ em nhớ mình từng mua một quả bóng kiểu như thế này, nhưng không biết tại sao vừa mở tay ra thì quả bóng đã bị bay mất lên trời rồi, em tức quá khóc một hồi rất lâu." "Không ra gì cả” Mặc Tây Quyết lườm có một cái, "Chỉ vì một quả bóng bay mà cũng khóc."
Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, đương nhiên phải khóc rồi, quả bóng bay đó là số tiền cô tích góp mấy ngày mới có được, vừa vào tay chưa được mấy giây thì lại bị cho ông trời mất, cô có thế không tức sao?
Mặc Tây Quyết đi phía trước, Ngôn Tiểu Nặc bước theo sau, nhưng không ngờ chân cô bước lên những viên gạch lát sàn lỏng lẻo khiến cô đứng không vững, tay vừa thả lỏng ra thì... Quả bóng bay màu hồng đã bay lên trời ngay lập tức. "Không xong rồi!” Ngôn Tiểu Nặc định chạy đi bắt lại nhưng đã không kịp.
Khi Mặc Tây Quyết quay đầu lại, thì quả bóng bay đã bay lên trời rồi, còn sắc mặt của Ngôn Tiểu Nặc bỗng trở nên bụng bịu lại.