*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy sự dằn vặt, ở một giây phút nào đó cô muốn dứt khoát rời khỏi, có phải như vậy mọi việc sẽ được giải quyết êm đẹp không?
Nhưng khi cô nhìn vào mắt của Mặc Tây Quyết, nhớ đến những lần anh vì tìm cô mà bị thương chồng chất thì suy nghĩ đó liền biến mất không còn dấu vết.
Anh vì cô mà đã đeo lên chiếc nhẫn phát ra hào quang chói lóa nóng như lửa kia, tình cảm giữa hai người họ là như nhau, cho dù mưa to bão lớn hay giá đông lạnh buốt đến nhường nào cũng không thể dập tắt ngọn lửa mãnh liệt của tình yêu.
Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy eo của Mặc Tây Quyết, mãnh mẽ đáp trả nụ hôn nồng nhiệt của anh.
Đúng lúc hai người đang dây dưa quấn quýt không rời thì ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng ho khan nhè nhẹ.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng buông Mặc Tây Quyết ra, nhìn về phía cửa, thì ra là Mặc Tây Thần.
Tối hôm qua sau khi tan tiệc ở trên bờ biển, Mặc Tây Thần không hề quay về London mà ở lại biệt thự Bán Sơn của Toàn Cơ.
Tình ý trong đôi mắt đen sâu thẳm của Mặc Tây Quyết lúc này đã hoàn toàn biến mất, giọng nói cũng khôi phục lại vẻ lạnh lùng vốn có: "Anh cả."
Mặc Tây Thần bước vào, viên đá sapphire trên ngón tay mang theo tia sáng lạnh lẽo, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường: "Anh biết hết mọi chuyện rồi."
Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc im lặng đứng đó.
Tay Mặc Tây Thần xoa nhẹ chiếc nhẫn sapphire, nhẹ nhàng di chuyển, trong đôi mắt quỷ dị lóe lên tia sáng khác thường: "Vi Vi làm như vậy rõ ràng là không giữ thể diện cho nhà họ Mặc, nếu đã như vậy thì cái này không phải là chuyện của một mình em nữa."
Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: "Em lúc nào cũng khoan dung với cô ta, không ngờ cô ta lại không biết điều như vậy, đừng trách em!"
Mặc Tây Thần hiểu rõ tính cách của cậu em trai này, một khi đã quyết thì không gì có thể cứu vãn được.
"Anh nói rồi, đây không phải là chuyện của một mình em." Mặc Tây Thần lặp lại một lần nữa, anh ta đảo mắt liếc nhìn sang Ngôn Tiểu Ngôn một cái, nói: "Đừng kích động."
"Kích động?" Mặc Tây Quyết lạnh lùng nhếch môi lên tỏ vẻ châm chọc: "Anh sẽ để người phụ nữ khác tùy ý hãm hại người phụ nữ của em ư?"
Mặc Tây Thần khoanh tay đứng nhìn, hiện rõ vẻ điềm tĩnh của một người anh cả: "Chuyện này anh và em cùng nhau bàn bạc, gia tộc Rolster tuy có quyền có thể, nhưng nhà họ Mặc cũng không phải dạng dễ trêu chọc."
Tròng mắt đen của anh em nhà họ Mặc rất giống nhau, ngấm ngầm hiểu ý, Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Mặc Tây Thần lướt qua Mặc Tây Quyết, trực tiếp đi đến bàn làm việc của anh, động tác tao nhã lấy ra một tờ giấy trắng tinh trong máy in dưới ngăn kéo, lại lấy ra một cây bút bi từ trong ống đựng bút, viết lên giấy cái gì đó bằng tốc độ nhanh nhất.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được thầm tò mò, muốn đi tới đó xem Mặc Tây Thần viết cái gì.
Mặc Tây Thần ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nói: "Em xem cũng chẳng hiểu đâu."
Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, cô xem không hiểu thì không hiểu, cần gì phải nói ra như thế, ngại chết mất.
Mặc Tây Quyết nhận lấy tờ giấy mà Mặc Tây Thần vừa viết kia, nhìn đi nhìn lại nội dung trên giấy hai lần, khỏe mỗi của hai người đều hiện lên ý cười.
"Các anh đang bàn bạc chuyện gì mờ ám đúng không?" Ngôn Tiểu Nặc nhìn nụ cười kia, chỉ cảm thấy nổi hết cả da gà.
Đặc biệt là Mặc Tây Thần, vốn dĩ anh ta đã có một bộ mặt cực kỳ gian xảo, lại thêm nụ cười nham hiểm kia nữa, đúng là càng khiến cho người ta cảm thấy đáy lòng bỗng phát run.
"Không có gì." Mặc Tây Quyết lấy lại tờ giấy, sau đó vò thành một cục ném vào thùng rác, vuốt nhẹ mặt cô nói: "Anh về lâu đài trước đây."
Ngôn Tiểu Nặc thấy anh không nói gì nên cũng không tiện hỏi nhiều, cho dù Mặc Tây Thần có nói ra thì chắc cô nghe cũng chẳng hiểu gì.
Cô gật đầu, hỏi một câu: "Buổi trưa anh cả có đến lâu đài ăn cơm không?"
Mặc Tây Thần cười: "Không cần đâu, cảm ơn."
Trong nụ cười của anh ta mang theo chút đau buồn.
Ngôn Tiểu Nặc thấy rất rõ ràng, biết chắc chắn có liên quan đến Giản Minh, cô cũng không biết nên nói như thế nào, liền nghe theo lời Mặc Tây Quyết ngồi xe trở về lâu đài.
Trình Tử Diễm bọn họ ngồi máy bay tư nhân về Iceland từ tối hôm qua, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc luôn cảm thấy nhớ nhung, liền tìm số điện thoại của Trình Tử Diễm gửi tin nhắn hỏi thăm.
Trình Tử Diễm trả lời là đã đến nơi, không cần phải lo lắng.
Xem ra Trình Tử Diễm không biết tình hình ở đây, nếu không sẽ không nói như này, Ngôn Tiểu Nặc cũng phần nào yên tâm hơn.
Bây giờ cô và Trình Tử Diễm trên danh nghĩa là ba con, với sự quan tâm của Trình Tử Diễm đối với cô, cô không thể ngoảnh mặt làm ngơ không quan tâm ông được.
Nhưng cô không muốn Trình Tử Diễm vì cô mà vất vả như vậy.
Ngôn Tiểu Nặc để điện thoại di động xuống, chỉ cảm thấy trong lòng không thoải mái, cô dắt Tú Cầu đi dạo ở bãi cỏ trước cổng cho khuây khỏa.
Vườn hoa của lâu đài có núi có nước, có cỏ có hoa, thiết kế rất tỉ mỉ, nhưng cô không thích.
Cô càng thích bãi cỏ này hơn, đi bộ ở đây có một loại cảm giác được tự do hít thở không khí.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi lên ghế. Từ lúc mang thai đến nay, mỗi khi trong lòng cảm thấy không được thoải mái, cô đều ngồi ở trên băng ghế dài này nhìn Tú
Cầu chạy nhảy trên bãi cỏ, nhìn đám mây trắng nhàn nhã trôi trên bầu trời, trong lòng tự nhiên cảm thấy trống trải.
Bây giờ đã là cuối xuân đầu hè, hoa du đồng nhao nhao rụng xuống, giống như những mảnh tuyết nhỏ khẽ bay. Mặc Tây Quyết biết cô thích nhìn hoa nở hoa rơi nên đã dặn dò người ở bên ngoài lâu đài trồng các loại hoa với bốn mùa khác nhau, để bất cứ lúc nào cô cũng có hoa để ngắm.
Ngôn Tiểu Nặc đưa tay vẫn vẽ bông hoa du đồng rơi trên người cô, cánh hoa trắng như tuyết bao quanh nhụy hoa màu đỏ ở chính giữa.
Cô bỗng nhiên nhớ ra một câu danh ngôn của Trương Ái Linh, nhụy hoa đỏ ở giữa những cánh hoa trắng, rất giống với nốt chu sa ở trước ngực mà cô ấy nói.
Những cơn gió nhè nhẹ lẳng lặng thổi qua, những cánh hoa trắng muốt rơi trên bả vai, trên đầu gối và trên váy của cô. Cây hoa du đồng là loài cây sống chết có đôi, là biểu tượng của sự nên đổi nên cặp.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng đứng dậy, phủi những cánh hoa rơi trên người, gọi Tú Cầu đi về.
Đi được vài bước, cô quay đầu nhìn lại những cây hoa du đồng tươi tốt khỏe mạnh. Hai cây song sinh từ sớm đã không thể tách rời, chỉ có thể lưu lại trong mắt mọi người hình ảnh loài cây được bao phủ bởi một màu trắng như tuyết của những bông hoa dày đặc, từ xa nhìn lại giống như tháng năm tuyết phủ đầy sương, cảm thấy có một màn cảnh đẹp đầy ý thơ.
Ngôn Tiểu Nặc không muốn quấy rối cảnh đẹp như vậy, quay người rời đi
Những người giúp việc có thể từ biểu cảm chán nản trên mặt Ngôn Tiểu Nặc cảm nhận được nguy hiểm sắp đến. Bọn họ ít nhiều cũng nghe những lời đồn thổi về cô, không kìm được có chút thấp thỏm nơm nớp lo sợ, chỉ sợ chọc giận Ngôn Tiểu Nặc hoặc Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc cố gắng hết sức khiến cho vẻ mặt mình giãn ra chút, nói với họ: "Mọi người chỉ cần làm tốt việc của mình là được, những chuyện khác không cần để tâm. Mọi người đều là người của lâu đài Đế Chi, lúc này càng cần phải đoàn kết hơn, cùng nhau vượt qua khó khăn."
Những người giúp việc trả lời một cách rất nghiêm túc, giọng nói vô cùng dõng dạc chỉnh tề: "Vâng, xin nghe cô Ngôn dặn dò."
"Được rồi, mọi người đừng quá lo lắng, vào bếp chuẩn bị bữa trưa đi." Ngôn Tiểu Nặc không nhanh không chậm nói, cảm giác như cho dù núi Thái Sơn có sụp xuống thì mặt cô cũng không hề biến sắc.
Mấy người giúp việc thấy cô dịu dàng hòa nhã, căng thẳng trong lòng cũng phần nào vơi bớt. Có mấy câu nói này của cô, lo lắng trong lòng cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Ngôn Tiểu Nặc đợi mấy người giúp việc rời đi mới thở dài một hơi.
Cô không giúp được gì cho Mặc Tây Quyết nên cũng không thể để anh phiền lòng vì những chuyện vụn vặt.
Khi Mặc Tây Quyết về nhà, bữa trưa cũng vừa chuẩn bị xong, Ngôn Tiểu Nặc đang ở đó cùng người giúp việc bày thức ăn. Dáng người nhỏ nhắn tuy đang rất chăm chú nhưng vẻ mặt lại vô cùng dịu dàng thong dong, khiến cho người ta cảm thấy yên tâm.
Mấy người giúp việc nhìn thấy Mặc Tây Quyết, cúi người cung kính gọi: "Cậu chủ."
Mặc Tây Quyết không nói lời nào, nhìn tốc độ bày món ăn của đám người giúp việc rất nhanh, lại còn đâu ra đấy, không giống với ngày thường chút nào.
Đây nhất định là công lao của Ngôn Tiểu Nặc.
Mặc Tây Quyết rất hài lòng, bước tới ôm lấy bả vai cô, nói một cách dịu dàng: "Nào, ngồi xuống cùng ăn cơm đi."
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, cùng Mặc Tây Quyết ngồi xuống ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Mặc Tây Quyết vào phòng ngủ chợp mắt một lúc, sau đó liền rời giường đến công ty.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy sự dằn vặt, ở một giây phút nào đó cô muốn dứt khoát rời khỏi, có phải như vậy mọi việc sẽ được giải quyết êm đẹp không?
Nhưng khi cô nhìn vào mắt của Mặc Tây Quyết, nhớ đến những lần anh vì tìm cô mà bị thương chồng chất thì suy nghĩ đó liền biến mất không còn dấu vết.
Anh vì cô mà đã đeo lên chiếc nhẫn phát ra hào quang chói lóa nóng như lửa kia, tình cảm giữa hai người họ là như nhau, cho dù mưa to bão lớn hay giá đông lạnh buốt đến nhường nào cũng không thể dập tắt ngọn lửa mãnh liệt của tình yêu.
Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy eo của Mặc Tây Quyết, mãnh mẽ đáp trả nụ hôn nồng nhiệt của anh.
Đúng lúc hai người đang dây dưa quấn quýt không rời thì ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng ho khan nhè nhẹ.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng buông Mặc Tây Quyết ra, nhìn về phía cửa, thì ra là Mặc Tây Thần.
Tối hôm qua sau khi tan tiệc ở trên bờ biển, Mặc Tây Thần không hề quay về London mà ở lại biệt thự Bán Sơn của Toàn Cơ.
Tình ý trong đôi mắt đen sâu thẳm của Mặc Tây Quyết lúc này đã hoàn toàn biến mất, giọng nói cũng khôi phục lại vẻ lạnh lùng vốn có: "Anh cả."
Mặc Tây Thần bước vào, viên đá sapphire trên ngón tay mang theo tia sáng lạnh lẽo, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường: "Anh biết hết mọi chuyện rồi."
Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc im lặng đứng đó.
Tay Mặc Tây Thần xoa nhẹ chiếc nhẫn sapphire, nhẹ nhàng di chuyển, trong đôi mắt quỷ dị lóe lên tia sáng khác thường: "Vi Vi làm như vậy rõ ràng là không giữ thể diện cho nhà họ Mặc, nếu đã như vậy thì cái này không phải là chuyện của một mình em nữa."
Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: "Em lúc nào cũng khoan dung với cô ta, không ngờ cô ta lại không biết điều như vậy, đừng trách em!"
Mặc Tây Thần hiểu rõ tính cách của cậu em trai này, một khi đã quyết thì không gì có thể cứu vãn được.
"Anh nói rồi, đây không phải là chuyện của một mình em." Mặc Tây Thần lặp lại một lần nữa, anh ta đảo mắt liếc nhìn sang Ngôn Tiểu Ngôn một cái, nói: "Đừng kích động."
"Kích động?" Mặc Tây Quyết lạnh lùng nhếch môi lên tỏ vẻ châm chọc: "Anh sẽ để người phụ nữ khác tùy ý hãm hại người phụ nữ của em ư?"
Mặc Tây Thần khoanh tay đứng nhìn, hiện rõ vẻ điềm tĩnh của một người anh cả: "Chuyện này anh và em cùng nhau bàn bạc, gia tộc Rolster tuy có quyền có thể, nhưng nhà họ Mặc cũng không phải dạng dễ trêu chọc."
Tròng mắt đen của anh em nhà họ Mặc rất giống nhau, ngấm ngầm hiểu ý, Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Mặc Tây Thần lướt qua Mặc Tây Quyết, trực tiếp đi đến bàn làm việc của anh, động tác tao nhã lấy ra một tờ giấy trắng tinh trong máy in dưới ngăn kéo, lại lấy ra một cây bút bi từ trong ống đựng bút, viết lên giấy cái gì đó bằng tốc độ nhanh nhất.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được thầm tò mò, muốn đi tới đó xem Mặc Tây Thần viết cái gì.
Mặc Tây Thần ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nói: "Em xem cũng chẳng hiểu đâu."
Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, cô xem không hiểu thì không hiểu, cần gì phải nói ra như thế, ngại chết mất.
Mặc Tây Quyết nhận lấy tờ giấy mà Mặc Tây Thần vừa viết kia, nhìn đi nhìn lại nội dung trên giấy hai lần, khỏe mỗi của hai người đều hiện lên ý cười.
"Các anh đang bàn bạc chuyện gì mờ ám đúng không?" Ngôn Tiểu Nặc nhìn nụ cười kia, chỉ cảm thấy nổi hết cả da gà.
Đặc biệt là Mặc Tây Thần, vốn dĩ anh ta đã có một bộ mặt cực kỳ gian xảo, lại thêm nụ cười nham hiểm kia nữa, đúng là càng khiến cho người ta cảm thấy đáy lòng bỗng phát run.
"Không có gì." Mặc Tây Quyết lấy lại tờ giấy, sau đó vò thành một cục ném vào thùng rác, vuốt nhẹ mặt cô nói: "Anh về lâu đài trước đây."
Ngôn Tiểu Nặc thấy anh không nói gì nên cũng không tiện hỏi nhiều, cho dù Mặc Tây Thần có nói ra thì chắc cô nghe cũng chẳng hiểu gì.
Cô gật đầu, hỏi một câu: "Buổi trưa anh cả có đến lâu đài ăn cơm không?"
Mặc Tây Thần cười: "Không cần đâu, cảm ơn."
Trong nụ cười của anh ta mang theo chút đau buồn.
Ngôn Tiểu Nặc thấy rất rõ ràng, biết chắc chắn có liên quan đến Giản Minh, cô cũng không biết nên nói như thế nào, liền nghe theo lời Mặc Tây Quyết ngồi xe trở về lâu đài.
Trình Tử Diễm bọn họ ngồi máy bay tư nhân về Iceland từ tối hôm qua, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc luôn cảm thấy nhớ nhung, liền tìm số điện thoại của Trình Tử Diễm gửi tin nhắn hỏi thăm.
Trình Tử Diễm trả lời là đã đến nơi, không cần phải lo lắng.
Xem ra Trình Tử Diễm không biết tình hình ở đây, nếu không sẽ không nói như này, Ngôn Tiểu Nặc cũng phần nào yên tâm hơn.
Bây giờ cô và Trình Tử Diễm trên danh nghĩa là ba con, với sự quan tâm của Trình Tử Diễm đối với cô, cô không thể ngoảnh mặt làm ngơ không quan tâm ông được.
Nhưng cô không muốn Trình Tử Diễm vì cô mà vất vả như vậy.
Ngôn Tiểu Nặc để điện thoại di động xuống, chỉ cảm thấy trong lòng không thoải mái, cô dắt Tú Cầu đi dạo ở bãi cỏ trước cổng cho khuây khỏa.
Vườn hoa của lâu đài có núi có nước, có cỏ có hoa, thiết kế rất tỉ mỉ, nhưng cô không thích.
Cô càng thích bãi cỏ này hơn, đi bộ ở đây có một loại cảm giác được tự do hít thở không khí.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi lên ghế. Từ lúc mang thai đến nay, mỗi khi trong lòng cảm thấy không được thoải mái, cô đều ngồi ở trên băng ghế dài này nhìn Tú
Cầu chạy nhảy trên bãi cỏ, nhìn đám mây trắng nhàn nhã trôi trên bầu trời, trong lòng tự nhiên cảm thấy trống trải.
Bây giờ đã là cuối xuân đầu hè, hoa du đồng nhao nhao rụng xuống, giống như những mảnh tuyết nhỏ khẽ bay. Mặc Tây Quyết biết cô thích nhìn hoa nở hoa rơi nên đã dặn dò người ở bên ngoài lâu đài trồng các loại hoa với bốn mùa khác nhau, để bất cứ lúc nào cô cũng có hoa để ngắm.
Ngôn Tiểu Nặc đưa tay vẫn vẽ bông hoa du đồng rơi trên người cô, cánh hoa trắng như tuyết bao quanh nhụy hoa màu đỏ ở chính giữa.
Cô bỗng nhiên nhớ ra một câu danh ngôn của Trương Ái Linh, nhụy hoa đỏ ở giữa những cánh hoa trắng, rất giống với nốt chu sa ở trước ngực mà cô ấy nói.
Những cơn gió nhè nhẹ lẳng lặng thổi qua, những cánh hoa trắng muốt rơi trên bả vai, trên đầu gối và trên váy của cô. Cây hoa du đồng là loài cây sống chết có đôi, là biểu tượng của sự nên đổi nên cặp.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng đứng dậy, phủi những cánh hoa rơi trên người, gọi Tú Cầu đi về.
Đi được vài bước, cô quay đầu nhìn lại những cây hoa du đồng tươi tốt khỏe mạnh. Hai cây song sinh từ sớm đã không thể tách rời, chỉ có thể lưu lại trong mắt mọi người hình ảnh loài cây được bao phủ bởi một màu trắng như tuyết của những bông hoa dày đặc, từ xa nhìn lại giống như tháng năm tuyết phủ đầy sương, cảm thấy có một màn cảnh đẹp đầy ý thơ.
Ngôn Tiểu Nặc không muốn quấy rối cảnh đẹp như vậy, quay người rời đi
Những người giúp việc có thể từ biểu cảm chán nản trên mặt Ngôn Tiểu Nặc cảm nhận được nguy hiểm sắp đến. Bọn họ ít nhiều cũng nghe những lời đồn thổi về cô, không kìm được có chút thấp thỏm nơm nớp lo sợ, chỉ sợ chọc giận Ngôn Tiểu Nặc hoặc Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc cố gắng hết sức khiến cho vẻ mặt mình giãn ra chút, nói với họ: "Mọi người chỉ cần làm tốt việc của mình là được, những chuyện khác không cần để tâm. Mọi người đều là người của lâu đài Đế Chi, lúc này càng cần phải đoàn kết hơn, cùng nhau vượt qua khó khăn."
Những người giúp việc trả lời một cách rất nghiêm túc, giọng nói vô cùng dõng dạc chỉnh tề: "Vâng, xin nghe cô Ngôn dặn dò."
"Được rồi, mọi người đừng quá lo lắng, vào bếp chuẩn bị bữa trưa đi." Ngôn Tiểu Nặc không nhanh không chậm nói, cảm giác như cho dù núi Thái Sơn có sụp xuống thì mặt cô cũng không hề biến sắc.
Mấy người giúp việc thấy cô dịu dàng hòa nhã, căng thẳng trong lòng cũng phần nào vơi bớt. Có mấy câu nói này của cô, lo lắng trong lòng cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Ngôn Tiểu Nặc đợi mấy người giúp việc rời đi mới thở dài một hơi.
Cô không giúp được gì cho Mặc Tây Quyết nên cũng không thể để anh phiền lòng vì những chuyện vụn vặt.
Khi Mặc Tây Quyết về nhà, bữa trưa cũng vừa chuẩn bị xong, Ngôn Tiểu Nặc đang ở đó cùng người giúp việc bày thức ăn. Dáng người nhỏ nhắn tuy đang rất chăm chú nhưng vẻ mặt lại vô cùng dịu dàng thong dong, khiến cho người ta cảm thấy yên tâm.
Mấy người giúp việc nhìn thấy Mặc Tây Quyết, cúi người cung kính gọi: "Cậu chủ."
Mặc Tây Quyết không nói lời nào, nhìn tốc độ bày món ăn của đám người giúp việc rất nhanh, lại còn đâu ra đấy, không giống với ngày thường chút nào.
Đây nhất định là công lao của Ngôn Tiểu Nặc.
Mặc Tây Quyết rất hài lòng, bước tới ôm lấy bả vai cô, nói một cách dịu dàng: "Nào, ngồi xuống cùng ăn cơm đi."
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, cùng Mặc Tây Quyết ngồi xuống ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Mặc Tây Quyết vào phòng ngủ chợp mắt một lúc, sau đó liền rời giường đến công ty.