*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: “Tôi biết rồi.”
Quản gia Duy Đức nhân cơ hội này đi ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc đứng ở đó, nhìn thấy Mặc Tây Quyết đang từ từ bước tới trước mặt mình, cô hơi cười nói: “Có phải em quản hơi nhiều rồi không?”
Mặc Tây Quyết nắm lấy tay cô ngồi xuống, thấp giọng nói: “Không có.”
Ngôn Tiểu Nặc cũng không nói nhiều nữa, cùng với Mặc Tây Quyết nói về chuyện của ông cụ Phó, vẻ mặt hơi buồn: “Phó Cảnh Thâm và Phó Cảnh Dao bây giờ đều không ở bên cạnh và thị trưởng Phó và bà Phó cũng đều bận bịu cho nên ông Phó ở một mình rất cô đơn.”
Mặc Tây Quyết nhướng mày, hỏi:
“Cho nên?”
“Em muốn tới chăm sóc ông ấy” Trong giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc chứa đựng đầy tình cảm không nói được.
Mặc Tây Quyết nhìn thấy bộ dạng u sầu của cô, anh giơ tay lên vuốt nhẹ gương mặt của cô, đôi mắt sâu thẳm: “Sao mà lúc anh ốm lại không nghe thấy em nói những lời này nhỉ?”
Ngôn Tiểu Nặc bất lực nói: “Lúc anh ốm chẳng phải ngày nào em cũng ở bên cạnh anh sao?”
“Có sao?” Mặc Tây Quyết chỉ bàn tay bị thương của mình.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nhìn Mặc Tây Quyết, cô không hiểu anh có ý gì. Cô nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Từ khi anh bị thương tới giờ chẳng phải em vẫn luôn ở lâu đài sao?”
Mặc Tây Quyết lắc đầu, biện minh nói: “Hôm nay không phải.”
Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt ra, nói: “Vậy bây giờ người đang ngồi trước mặt anh là ai?”
Mặc Tây Quyết khéo léo chuyển chủ đề, nói: “Đáng nhẽ ngày nào em cũng phải đi làm và tan làm...
Mặc Tây Quyết nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc xoa bụng của cô thì lời phía sau thự động biến mất.
“Chiều nay ông Phó gọi điện thoại tới bảo em đợi thời tiết tốt rồi hãy tới.” Ngôn Tiểu Nặc chớp mắt, cho Mặc Tây Quyết một bậc thang bước xuống: “Em biết anh lo cho sức khỏe của em, nhưng không sao đâu, em biết chừng mực mà
Đây là lần đầu tiên mà Mặc Tây Quyết có cảm giác mình bị Ngôn Tiểu Nặc tính kế, anh nói: “Chỉ được đếm thăm, không được ở lại.”
Ngôn Tiểu Nặc vểnh môi lên: “Đó là bệnh viện chứ có phả chỗ tốt đẹp nào đâu, em ở lại làm gì.”
Mưa kéo dài tận hai ngày, hai ngày sau, ánh sáng mặt trời cuối cùng cũng lộ diện.
Khó lắm hôm nay Ngôn Tiểu Nặc mới dậy sớm, cô bước tới cửa sổ kéo rèm cửa ra nhìn ánh sáng ở bên ngoài. Cô quay đầu nói với Mặc Tây Quyết: “Cuối cùng cũng nắng rồi, mưa nữa chắc cả người em đều bị mốc mất.”
Mặc Tây Quyết hỏi: 'Em rất thích trời nắng à?”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, ở bên mỗi là nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời: “Tất nhiên rồi, trời mưa thường khiến cho tâm trạng của mọi người buồn trầm mặc, với lại đi ra ngoài cũng không thuận tiện”
“Đi ra ngoài không thuận tiện?” Mặc Tây Quyết nghi ngờ nhìn Ngôn Tiểu Nặc, dường như không hiểu nổi lời của cô.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn ánh mắt của anh là biết anh đang nghĩ gì, hôm nay tâm trạng của cô rất tốt cho nên trò chuyện với Mặc Tây Quyết: “Lúc trước khi em ở Liên Sơn, lúc mà vừa mưa ấy thì ở trên đường bị ngập lụt, đi ra ngoài có một chút thôi mà chân toàn bùn.”
Mặc Tây Quyết nhìn thấy ở giữa lông mày của cô không có sự bất mãn nào mà thay vào đó là sự thoải mái, anh biết là cô đang vui vẻ nói chuyện với mình, cho nên anh cũng cười nói: “Bây giờ ở Liên Sơn đã được sửa đường rồi, sẽ không có chuyện như em nói ra đường chân sẽ toàn bùn nữa đâu.”
Nụ cười trên khóe môi của Ngôn Tiểu Nặc càng đậm hơn, cô nói: “Đây đều là công lao của anh hết đó.”
Mặc Tây Quyết giơ tay nắm lấy tay cô, rồi ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Chỉ là sửa đường mà thôi, cũng chả phải là việc khó khăn gì.”
“Đối với anh mà nói thì chỉ là tiêu một chút tiền, nhưng mà đối với mọi người thì lại là một chuyện rất quan trọng.” Ngôn Tiểu Nặc cười ôm chặt lấy eo của anh, cô nói: “Bây giờ mọi người đều nói anh là người làm việc thiện đó.”
Mặc Tây Quyết cảm thấy tên gọi này rất lạ lẫm: “Người làm việc thiện?”
“Đúng vậy, bây giờ ai mà nhắc tới anh cũng giống như đang nhắc tới vị thần vậy.” Ngôn Tiểu Nặc cười nói.
Mặc Tây Quyết thấy kỳ lạ: “Anh quá nổi bật như vậy sao?”
Ngôn Tiểu Nặc vừa nghe thấy vậy, không nhịn được cười cúi gập eo xuống.
Hai ngày không gặp ông cụ Phó rồi cho nên lần này Ngôn Tiểu Nặc tới, nhìn thấy khí sắc trên gương mặt của ông ấy tốt hơn rất nhiều.
“Cơ thể của ông phải tốt hơn nhiều nữa.” Ngôn Tiểu Nặc ở một bên vừa dịu dàng nói, vừa cắm những bông hoa bách hợp vào bình.
Phó học giả cười nói: "Đứa trẻ này, chẳng phải đã bảo cháu phải ở nhà nghỉ ngơi sao? Chạy tới đây làm gì?”
Ngôn Tiểu Nặc bước tới kéo tấm rèm cửa dày ra, cô nói: “Hôm nay thời tiết đẹp hơn rất nhiều rồi, ông xem, nước ở trên mặt đất đã khô hết rồi.”
Phó học giả gật đầu, những tia nắng chiếu lên trên gương mặt của ông ấy mang một loại cảm giác tươi mới.
Ngôn Tiểu Nặc dịu dàng nói: “Ông à, dạo gần đây Mặc Tây Quyết rất bận cho nên không có thời gian tới đây, cho nên đặc biệt căn dặn cháu hỏi thăm sức khỏe của ông.
Phó học giả cười trêu Ngôn Tiểu Nặc: “Ông biết mà, nha đầu cháu quả nhiên trưởng thành rồi, biết nói hộ cho A Quyết
Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ bừng: “Ông lại trêu cháu rồi.” Nói xong, cô ngẩng đầu lên nhìn tấm rèm cửa bằng tơ tằm ở bên tay, kinh ngạc hỏi: “Đây là tơ tằm sao?”
“Ừm, sao cháu biết?” Phó học giả uống một ngụm nước ấm và hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc nói: “Cháu nhìn thấy ở lâu đài rồi, bất luận ánh sáng có chói lóa như thế nào thì xuyên qua tơ tằm cũng sẽ trở nên dịu dàng, giống như ánh sáng của trăng vậy.” Cô cười cười: “Thị trưởng thật sự là có lòng mà
Nụ cười trên gương mặt Phó học giả càng thể hiện rõ hơn: “Nó cũng chỉ có một chút điểm tốt này thôi.”
Ngôn Tiểu Nặc vểnh môi lên cười.
Đúng lúc này, y tác tới đưa tờ báo cáo của ngày hôm nay, Ngôn Tiểu Nặc tiến lên cười nhận lấy.
Phó học giả đang dưỡng bệnh không thuận tiện với những việc tổn nhiều sức lực. Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên chiếc ghế mềm mại ở bên cạnh đọc tin tức của ngày hôm nay cho ông ấy nghe.
Vừa mới đọc được 2 dòng thì ông ấy nói: “Tiểu Nặc, cháu đừng đọc nữa, đặt xuống đó đi, cháu uống chút nước để giữ ấm cổ họng.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu đặt tờ báo sang một bên, chuẩn bị lấy nước ra uống.
“Hở? Hết nước rồi.” Ngôn Tiểu Nặc lắc lắc bình nước, nói với Phó học giả: “Ông à, cháu đi lấy nước”
“Không phải đi đâu.” Ông cụ Phó liền nói: “Phòng nước rất trơn, nỡ may không cẩn thận ngã ra đấy thì làm sao? Để y tá đi.”
Nói xong ông ấn chiếc nút ở đầu giường.
Y tá lập tức tiến vào cầm bình nước đi lấy nước.
Ngôn Tiểu Nặc hỏi y tả: “Xin hỏi, phòng vệ sinh ở đâu?”
Cô ngại dùng nhà vệ sinh ở trong phòng.
Y tá rất kiên nhẫn nói cho cô biết: “Đi hết hành lang là thấy
Lúc đi vệ sinh xong, Ngôn Tiểu Nặc đang rửa tay ở bồn rửa tay thì nghe thấy mấy y tá ở bên cạnh nói chuyện với nhau.
"Nghe nói người con gái nằm ở phòng hồi sức kia bị chuyển đi rồi.”
“Đúng vậy, đó là người thực vật mà, sao lại chuyển đi nhỉ?”
“Chắc là có bệnh viện tốt hơn, người nhà của cô ta hi vọng cô ta sớm ngày tỉnh lại cho nên mới chuyển viện cho cô ta."
“Tôi nói cho cô biết nhá, cô ta làm gì còn người thân, bố mẹ cô ta phạm tội đã sớm bị tử hình rồi còn. Nghe nói cô ta bị người ta đánh cho thành người thực vật dó.”
Ngôn Tiểu Nặc vốn dĩ không định nghe nhưng mà nghe tới đây cô liền đứng thẳng người dậy, rút một tờ giấy lau khô tay.
“Bị người ta đánh sao? Thật là tội nghiệp mà.”
“Một nhà ba người thì hai người già chết, chỉ còn lại một người thực vật, thật sự là quá đáng thương mà
“Ôi, chúng ta đi thôi, còn nhiều thứ phải làm nữa đó.
Ngôn Tiểu Nặc lên tiếng gọi hai người y tá đang chuẩn bị kia đứng lại: “Cho tôi hỏi, người thực vật mà hai người vừa nói tên là gì?”
Y tá nhìn gương mặt của cô đột nhiên có chút kinh ngạc, giơ tay lên bịt miệng: “Trời ơi, nhìn cô và người thực vật đó rất giống nhau.
Người y tá còn lại cũng nhìn cô, kỳ lạ nói: “Thực sự là giống nhau như đúc”
Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: “Tôi biết rồi.”
Quản gia Duy Đức nhân cơ hội này đi ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc đứng ở đó, nhìn thấy Mặc Tây Quyết đang từ từ bước tới trước mặt mình, cô hơi cười nói: “Có phải em quản hơi nhiều rồi không?”
Mặc Tây Quyết nắm lấy tay cô ngồi xuống, thấp giọng nói: “Không có.”
Ngôn Tiểu Nặc cũng không nói nhiều nữa, cùng với Mặc Tây Quyết nói về chuyện của ông cụ Phó, vẻ mặt hơi buồn: “Phó Cảnh Thâm và Phó Cảnh Dao bây giờ đều không ở bên cạnh và thị trưởng Phó và bà Phó cũng đều bận bịu cho nên ông Phó ở một mình rất cô đơn.”
Mặc Tây Quyết nhướng mày, hỏi:
“Cho nên?”
“Em muốn tới chăm sóc ông ấy” Trong giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc chứa đựng đầy tình cảm không nói được.
Mặc Tây Quyết nhìn thấy bộ dạng u sầu của cô, anh giơ tay lên vuốt nhẹ gương mặt của cô, đôi mắt sâu thẳm: “Sao mà lúc anh ốm lại không nghe thấy em nói những lời này nhỉ?”
Ngôn Tiểu Nặc bất lực nói: “Lúc anh ốm chẳng phải ngày nào em cũng ở bên cạnh anh sao?”
“Có sao?” Mặc Tây Quyết chỉ bàn tay bị thương của mình.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nhìn Mặc Tây Quyết, cô không hiểu anh có ý gì. Cô nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Từ khi anh bị thương tới giờ chẳng phải em vẫn luôn ở lâu đài sao?”
Mặc Tây Quyết lắc đầu, biện minh nói: “Hôm nay không phải.”
Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt ra, nói: “Vậy bây giờ người đang ngồi trước mặt anh là ai?”
Mặc Tây Quyết khéo léo chuyển chủ đề, nói: “Đáng nhẽ ngày nào em cũng phải đi làm và tan làm...
Mặc Tây Quyết nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc xoa bụng của cô thì lời phía sau thự động biến mất.
“Chiều nay ông Phó gọi điện thoại tới bảo em đợi thời tiết tốt rồi hãy tới.” Ngôn Tiểu Nặc chớp mắt, cho Mặc Tây Quyết một bậc thang bước xuống: “Em biết anh lo cho sức khỏe của em, nhưng không sao đâu, em biết chừng mực mà
Đây là lần đầu tiên mà Mặc Tây Quyết có cảm giác mình bị Ngôn Tiểu Nặc tính kế, anh nói: “Chỉ được đếm thăm, không được ở lại.”
Ngôn Tiểu Nặc vểnh môi lên: “Đó là bệnh viện chứ có phả chỗ tốt đẹp nào đâu, em ở lại làm gì.”
Mưa kéo dài tận hai ngày, hai ngày sau, ánh sáng mặt trời cuối cùng cũng lộ diện.
Khó lắm hôm nay Ngôn Tiểu Nặc mới dậy sớm, cô bước tới cửa sổ kéo rèm cửa ra nhìn ánh sáng ở bên ngoài. Cô quay đầu nói với Mặc Tây Quyết: “Cuối cùng cũng nắng rồi, mưa nữa chắc cả người em đều bị mốc mất.”
Mặc Tây Quyết hỏi: 'Em rất thích trời nắng à?”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, ở bên mỗi là nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời: “Tất nhiên rồi, trời mưa thường khiến cho tâm trạng của mọi người buồn trầm mặc, với lại đi ra ngoài cũng không thuận tiện”
“Đi ra ngoài không thuận tiện?” Mặc Tây Quyết nghi ngờ nhìn Ngôn Tiểu Nặc, dường như không hiểu nổi lời của cô.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn ánh mắt của anh là biết anh đang nghĩ gì, hôm nay tâm trạng của cô rất tốt cho nên trò chuyện với Mặc Tây Quyết: “Lúc trước khi em ở Liên Sơn, lúc mà vừa mưa ấy thì ở trên đường bị ngập lụt, đi ra ngoài có một chút thôi mà chân toàn bùn.”
Mặc Tây Quyết nhìn thấy ở giữa lông mày của cô không có sự bất mãn nào mà thay vào đó là sự thoải mái, anh biết là cô đang vui vẻ nói chuyện với mình, cho nên anh cũng cười nói: “Bây giờ ở Liên Sơn đã được sửa đường rồi, sẽ không có chuyện như em nói ra đường chân sẽ toàn bùn nữa đâu.”
Nụ cười trên khóe môi của Ngôn Tiểu Nặc càng đậm hơn, cô nói: “Đây đều là công lao của anh hết đó.”
Mặc Tây Quyết giơ tay nắm lấy tay cô, rồi ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Chỉ là sửa đường mà thôi, cũng chả phải là việc khó khăn gì.”
“Đối với anh mà nói thì chỉ là tiêu một chút tiền, nhưng mà đối với mọi người thì lại là một chuyện rất quan trọng.” Ngôn Tiểu Nặc cười ôm chặt lấy eo của anh, cô nói: “Bây giờ mọi người đều nói anh là người làm việc thiện đó.”
Mặc Tây Quyết cảm thấy tên gọi này rất lạ lẫm: “Người làm việc thiện?”
“Đúng vậy, bây giờ ai mà nhắc tới anh cũng giống như đang nhắc tới vị thần vậy.” Ngôn Tiểu Nặc cười nói.
Mặc Tây Quyết thấy kỳ lạ: “Anh quá nổi bật như vậy sao?”
Ngôn Tiểu Nặc vừa nghe thấy vậy, không nhịn được cười cúi gập eo xuống.
Hai ngày không gặp ông cụ Phó rồi cho nên lần này Ngôn Tiểu Nặc tới, nhìn thấy khí sắc trên gương mặt của ông ấy tốt hơn rất nhiều.
“Cơ thể của ông phải tốt hơn nhiều nữa.” Ngôn Tiểu Nặc ở một bên vừa dịu dàng nói, vừa cắm những bông hoa bách hợp vào bình.
Phó học giả cười nói: "Đứa trẻ này, chẳng phải đã bảo cháu phải ở nhà nghỉ ngơi sao? Chạy tới đây làm gì?”
Ngôn Tiểu Nặc bước tới kéo tấm rèm cửa dày ra, cô nói: “Hôm nay thời tiết đẹp hơn rất nhiều rồi, ông xem, nước ở trên mặt đất đã khô hết rồi.”
Phó học giả gật đầu, những tia nắng chiếu lên trên gương mặt của ông ấy mang một loại cảm giác tươi mới.
Ngôn Tiểu Nặc dịu dàng nói: “Ông à, dạo gần đây Mặc Tây Quyết rất bận cho nên không có thời gian tới đây, cho nên đặc biệt căn dặn cháu hỏi thăm sức khỏe của ông.
Phó học giả cười trêu Ngôn Tiểu Nặc: “Ông biết mà, nha đầu cháu quả nhiên trưởng thành rồi, biết nói hộ cho A Quyết
Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ bừng: “Ông lại trêu cháu rồi.” Nói xong, cô ngẩng đầu lên nhìn tấm rèm cửa bằng tơ tằm ở bên tay, kinh ngạc hỏi: “Đây là tơ tằm sao?”
“Ừm, sao cháu biết?” Phó học giả uống một ngụm nước ấm và hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc nói: “Cháu nhìn thấy ở lâu đài rồi, bất luận ánh sáng có chói lóa như thế nào thì xuyên qua tơ tằm cũng sẽ trở nên dịu dàng, giống như ánh sáng của trăng vậy.” Cô cười cười: “Thị trưởng thật sự là có lòng mà
Nụ cười trên gương mặt Phó học giả càng thể hiện rõ hơn: “Nó cũng chỉ có một chút điểm tốt này thôi.”
Ngôn Tiểu Nặc vểnh môi lên cười.
Đúng lúc này, y tác tới đưa tờ báo cáo của ngày hôm nay, Ngôn Tiểu Nặc tiến lên cười nhận lấy.
Phó học giả đang dưỡng bệnh không thuận tiện với những việc tổn nhiều sức lực. Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên chiếc ghế mềm mại ở bên cạnh đọc tin tức của ngày hôm nay cho ông ấy nghe.
Vừa mới đọc được 2 dòng thì ông ấy nói: “Tiểu Nặc, cháu đừng đọc nữa, đặt xuống đó đi, cháu uống chút nước để giữ ấm cổ họng.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu đặt tờ báo sang một bên, chuẩn bị lấy nước ra uống.
“Hở? Hết nước rồi.” Ngôn Tiểu Nặc lắc lắc bình nước, nói với Phó học giả: “Ông à, cháu đi lấy nước”
“Không phải đi đâu.” Ông cụ Phó liền nói: “Phòng nước rất trơn, nỡ may không cẩn thận ngã ra đấy thì làm sao? Để y tá đi.”
Nói xong ông ấn chiếc nút ở đầu giường.
Y tá lập tức tiến vào cầm bình nước đi lấy nước.
Ngôn Tiểu Nặc hỏi y tả: “Xin hỏi, phòng vệ sinh ở đâu?”
Cô ngại dùng nhà vệ sinh ở trong phòng.
Y tá rất kiên nhẫn nói cho cô biết: “Đi hết hành lang là thấy
Lúc đi vệ sinh xong, Ngôn Tiểu Nặc đang rửa tay ở bồn rửa tay thì nghe thấy mấy y tá ở bên cạnh nói chuyện với nhau.
"Nghe nói người con gái nằm ở phòng hồi sức kia bị chuyển đi rồi.”
“Đúng vậy, đó là người thực vật mà, sao lại chuyển đi nhỉ?”
“Chắc là có bệnh viện tốt hơn, người nhà của cô ta hi vọng cô ta sớm ngày tỉnh lại cho nên mới chuyển viện cho cô ta."
“Tôi nói cho cô biết nhá, cô ta làm gì còn người thân, bố mẹ cô ta phạm tội đã sớm bị tử hình rồi còn. Nghe nói cô ta bị người ta đánh cho thành người thực vật dó.”
Ngôn Tiểu Nặc vốn dĩ không định nghe nhưng mà nghe tới đây cô liền đứng thẳng người dậy, rút một tờ giấy lau khô tay.
“Bị người ta đánh sao? Thật là tội nghiệp mà.”
“Một nhà ba người thì hai người già chết, chỉ còn lại một người thực vật, thật sự là quá đáng thương mà
“Ôi, chúng ta đi thôi, còn nhiều thứ phải làm nữa đó.
Ngôn Tiểu Nặc lên tiếng gọi hai người y tá đang chuẩn bị kia đứng lại: “Cho tôi hỏi, người thực vật mà hai người vừa nói tên là gì?”
Y tá nhìn gương mặt của cô đột nhiên có chút kinh ngạc, giơ tay lên bịt miệng: “Trời ơi, nhìn cô và người thực vật đó rất giống nhau.
Người y tá còn lại cũng nhìn cô, kỳ lạ nói: “Thực sự là giống nhau như đúc”