"Tay nghề lái xe thật là kém!”
"Không phải, đằng trước hình như cấm đường rồi."
"Trời ạ, thật là, tại sao lại đột nhiên cấm đường chứ?"
“Đây là chuyển xe cuối cùng rồi, cũng không biết cấm đường đến lúc nào, chi bằng xuống xe."
Mọi người trong thoáng cái đã râm ran cả lên, Ngôn Tiểu Nặc lấy tay vỗ lên trán, sao cô lại đen đủi đến vậy.
Bác tài xế không có cách nào khác miễn cưỡng xuống xe đi về phía trước xem tình hình, một lúc sau bác tài xế quay lại lên xe, “Thật làm khó cho các
vị, phía trước bị cấm rồi, không biết lúc nào mới cho xe lưu thông, hay là các anh chị xuống xe đi.”
Ngôn Tiểu Nặc cũng không còn cách nào khác, đành cùng mọi người xuống xe, nhưng chỗ này cô không rõ đường, không biết nên đi kiểu gì?
Nhìn vào điện thoại của mình, chiếc điện thoại lúc này còn không bằng cục gạch.
Bên cạnh có vài người cảnh sát giao thông đang kiểm tra tình hình giao thông, Ngôn Tiểu Nặc loé lên một suy nghĩ, bước về phía trước, với nụ cười rạng rỡ rồi hỏi cảnh sát giao thông: "Chú cảnh sát chú biết đến biệt thự Hằng An đi kiểu gì không ạ?"
Chú cảnh sát cũng rất nhẹ nhàng trả lời: “Chỗ đó cách đây còn khá xa, hơn nữa lại không phải là một đường thẳng, phải rẽ vài con đường mới tới."
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy những điều này gương mặt hiện lên đầy lo lắng và bối rối.
“Cô gái, cô có thể dùng điện thoại dò đường." Chú cảnh sát có ý tốt đưa ra đề nghị.
"Nhưng điện thoại của cháu bị hết pin tắt máy mất rồi." Ngôn Tiểu Nặc trả lời trong vô vọng.
Cảnh sát nói với cô: “Ồ, ở đây có trạm sạc pin cô đi thử xem sao?"
Ngôn Tiểu Nặc vui mừng hỏi: “Thật sao ạ? Ở đâu vậy chứ?" Cảnh sát chỉ địa điểm cho cô, Ngôn Tiểu Nặc liên tục cảm ơn rồi vội vàng đến trạm sạc pin.
Mặc dù là điện thoại đặt làm, nhưng được chuẩn bị đầy đủ các công năng sạc pin, Ngôn Tiểu Nặc tìm được một sạc cắm gần giống với cái của mình rồi cắm điện thoại vào sạc pin.
Ngôn Tiểu Nặc chờ khoảng 2 phút rồi mở lại máy, âm thanh của tin nhắn đến đột nhiên không ngừng kêu lên, làm cô sợ một trận.
Cô có đến tận 487 tin nhắn đến, trong đó có 356 tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ của Mặc Tây Quyết, còn lại toàn là tin nhắn của Mặc Tây Quyết gửi cho cô.
"Ngôn Uyển Cừ tại sao cô lại không ở nhà?”
"Nhìn thấy thì mau chóng trả lời tôi!”
"Ngôn Uyển Cừ cô cũng to gan rồi đấy nhỉ, không nghe điện thoại của tôi, cũng không trả lời tin nhắn của tôi?"
"Còn không trả lời tin nhắn của tôi, về nhà tôi sẽ ăn thịt cô!"
“Điện thoại của cô tại sao lại tắt máy? Cô cố ý sao?"
“Nếu còn không trả lời thì cô đừng nghĩ đến chuyện đi học nữa!”
"Ngôn Uyển Cừ rốt cuộc cô chạy đi đầu rồi, mau trả lời tôi!”
"Tôi đi tìm cô, đừng để tôi tìm thấy cô, không thì cô sẽ biết mặt!"
"Ngôn Uyển Cừ rốt cuộc cô đi đâu?"
Mặc Tây Quyết tìm cô như muốn phát điên? Ngôn Uyển Cừ chưa kịp tỉnh lại thì điện thoại của Mặc Tây Quyết gọi đến.
Cô táo bạo ấn nút trả lời, chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói giận dữ của Mặc Tây Quyết: “Ngôn Uyển Cừ! Giờ cô đang ở đâu!"
“Em ở..” Ngôn Tiểu Nặc nhìn xung quanh, muốn tìm biển chỉ đường nhưng không tìm thấy, “"Em cũng không biết em đang ở đâu, ở đây bị cấm đường rồi..."
Điện thoại đường dây bên kia đột nhiên tắt đi, Ngôn Tiểu Nặc ngơ ngác nhìn điện thoại.
Trong giây lát, một chiếc xe hào nhoáng màu đen lao tới trước mặt cô, Ngôn Tiểu Nặc sợ quá trốn ra đằng sau trạm sạc pin.
Mặc Tây Quyết từ trong xe bước xuống, bước nhanh đến trước mặt cô, cơn giận dữ khắp cơ thể dường như muốn bùng phát bất cứ lúc nào.
"Ngôn Uyển Cừ, để tôi tìm thấy cô!” Tay của Mặc Tây Quyết bám vào hai vai của cô rồi hét lên.
Cô chỉ cảm thấy màng nhĩ của cô sắp bị nổ tung, giọng cô không yếu hơn được nữa nói, “Cậu Mặc, anh, anh có gì thì từ từ nói, đừng giận dữ như vậ.."
“Giận dữ? Tôi chỉ muốn bóp cổ cô!” Mặc Tây Quyết nắm chặt lấy eo cô, “Cô dám bỏ bom tôi sao?"
Á á? Có chuyện gì vậy? Cô bỏ bom anh lúc nào?
Thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, Mặc Tây Quyết càng giận dữ, “Buổi chiều tôi đi lấy cho cô phiếu dự thi, lại còn chạy tới Saint Landis đặt bao cả nhà hàng, cô nói đi, cô đã chạy đi đâu?"
Ngôn Tiểu Nặc từ ngơ ngác trở lên ngạc nhiên, "Anh lấy phiếu dự thi cho em?"
"Ngoài tôi ra, còn ai giúp cô lấy cái phiếu rách ấy chứ!” Mặc Tây Quyết càng nói càng tức, “Không phải cô sợ người khác nói cô là có chân trong sao? Tôi tự thân đi lấy để đưa cho cô đây là cách tốt nhất!”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ thấy tim mình có thứ gì đó nặng nề đâm trúng vào, khiến cô hoàn toàn không kịp phản ứng.
Hoá ra là anh đã giúp cô, hoá ra anh nghĩ cô cùng với anh ra ngoài ăn tối, vì vậy tâm trạng của anh mới vui như vậy, lại còn dành tâm huyết giúp cô chọn váy, tạo kiểu tóc. Được copy tại { trùmtr uyện. COM }
Nhưng cô lại hoàn toàn hiểu nhầm.
Lúc này quản gia Duy Đức đi tới hỏi nhỏ một tiếng: “Cậu chủ, dù gì cũng tìm thấy cô chủ rồi, đoạn đường phía trước nên cho lưu thông chưa?”
Ánh mắt của Mặc Tây Quyết lạnh lùng quét qua, Duy Đức vội vàng lui xuống.
Ngôn Tiểu Nặc lại càng thêm kinh ngạc, cấm dường, cũng là vì tìm cô? “Cô tốt nhất cho tôi một lời giải thích hợp lý." Mặc Tây Quyết tiến lại gần cô, bóp lấy cằm cô, “Nói đi chứ!"
"Em xin lỗi." Ngôn Tiểu Nặc ngước đầu nhìn anh ánh mắt tràn đầy ân hận và có lỗi.
“Tôi không cần lời xin lỗi của cô!" Mặc Tây Quyết lạnh lùng trả lời cô một câu.
Muốn cô nói cái gì? Muốn cô nói thực ra cô đi gặp Lục Đình? Mặc Tây Quyết nghe xong chỉ sợ vứt cô ở lại?
Một cơn đau nhói ở vùng bụng dưới đột nhiên phát lên, cứ thế phát lên đầu cô, mắt cô mờ nhoà đi, cả cơ thể như không còn sức lực.
Mặc Tây Quyết thấy sắc mặt cô nhợt nhạt rồi đổ vào lòng anh, cơn thịnh nộ của anh liền tan biến đi trong chớp mắt.
Đâu còn tâm trạng truy hỏi cô nữa, Mặc Tây Quyết vội vàng bế cô lên xe, gấp gáp lái xe về biệt thự Hằng An. Khi Ngôn Tiểu Nặc tỉnh dậy thì cô đã nằm trên giường của mình rồi, cô chỉ nhớ là bụng cô rất đau sau đó ngất đi.
Bên tai cô vang lên giọng nói trầm trầm của Mặc Tây Quyết: “Em tỉnh rồi à?"
Ngôn Tiểu Nặc mở mắt ra, vẻ mặt của Mặc Tây Quyết đầy mệt mỏi, trong đôi mắt của anh đỏ ngầu lên, trong lòng cô cảm thấy rất có lỗi, giọng rất nhẹ nhàng: “Em ngủ bao lâu rồi?"
“3 tiếng rồi."
“Em làm sao vậy?"
Mặc Tây Quyết không trả lời cô, vẻ mặt anh có chút không được bình thường cho lắm, "Không có bị gì cả, em đừng có nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Thấy dáng vẻ vòng vo của anh khiến Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên trầm xuống, “Không phải em mắc bệnh nan y gì chứ?"
Mặc Tây Quyết nghe thấy lời cô nói, vẻ mặt thậm chí càng ngượng ngùng hơn, "Không phải nan y, em đang nghĩ linh tinh gì thế?"
Ngôn Tiểu Nặc vẫn không thể thở phào nhẹ nhõm được, mà còn lo lắng hơn, "Vậy...Em, có phải em đã?"
"Ừ?"
Mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ ửng lên, cô nói không ra lời.
Mặc Tây Quyết cau mày, “Em không sao cả, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi." Nói xong anh liền đi ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến những lúc như này cô và Mặc Tây Quyết hay ngọt ngào cùng nhau...không phải cô có thai rồi chứ?
Cô hốt hoảng sợ hãi, lúc này, một luồng nhiệt chảy ra từ đùi cô, cảm giác này rất quen thuộc.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh, cô nhìn thấy miếng băng vệ sinh dưới đáy quần con và vết máu đỏ.
Sự thật nói với cô, cô chỉ là đến tháng, chả trách mặt của Mặc Tây Quyết trở nên lúng túng như vậy, có phải cô lo lắng quá rồi hay không?
Trời đất thương hại cô, không phải cô mang thai, Mặc Tây Quyết vì thấy cô đột nhiên bị ngất, không còn truy cứu sự việc nữa, cuối cùng cô cũng gặp may.
Tâm trạng của cô tự nhiên vui hẳn lên, nhẹ nhàng đi rất nhiều, có cảm giác mây đen qua đi bầu trời lại sáng vậy.
Ngôn Tiểu Nặc thay xong băng vệ sinh, đánh răng rửa mặt xong, rồi thay một bộ váy tối màu, vừa làm xong thì Mặc Tây Quyết đi vào, trên tay còn bưng một bát có hoa văn trùng lặp, trong bát có chất lỏng màu đỏ thẫm vẫn còn nóng.
"Uống hết nó đi.”
Ngôn Tiểu Nặc cầm lấy bát rồi uống một ngụm nhỏ, gương mặt nhỏ nhăn lại, "Cay quá, đây là gì vậy?"
"Nước đường đỏ hồ tiêu."
Chả trách vị lại khó uống như vậy, suýt nữa thì cô nôn ra ngoài.
“Rất khó uống sao?" Mặc Tây Quyết cau mày, lấy cái bát trong tay cô, thử một ngụm nhỏ rồi lập tức quay người lại phỉ hết nước đường đỏ ra ngoài.
"Shit! Đây là đồ cho người uống sao?" Mặc Tây Quyết để bát đặt lên bàn, lấy điện thoại ra gọi đến một số điện thoại.
“Phó Cảnh Thâm, cái đồ bác sĩ lang băm, tay nghề y của anh học từ tay lừa đảo giang hồ nào vậy? Cái thứ đó thì để ai uống chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc bị anh doạ cho sợ một trận, đang định khuyên anh vài câu thì không biết Phó Cảnh Thâm đã nói những gì, Mặc Tây Quyết không nói thêm gì nữa, vứt điện thoại lên giường.
Anh cầm bát lên, nhanh chóng ngậm một ngụm đầy rồi ôm cô vào lòng và dùng đôi môi mỏng của anh phủ kín lên môi cô.
Môi và răng bị anh cạy mở ra và
nước đường đỏ từng chút một từ miệng của anh được đưa vào miệng cô, như thể khi đi qua miệng của anh, hình như nó không còn khiến cô thấy nghẹn nữa mà dễ uống hơn.
Anh cứ như vậy mà mớm hết một bát nước đường đỏ hô tiêu cho cô, sau đó đi vào nhà tắm với khuôn mặt lạnh lùng, cô nghe thấy tiếng anh đang đánh răng, rồi xúc miệng liên tục.
Lông mày của Ngôn Tiểu Nặc nở một nụ cười dịu dàng, Mặc Tây Quyết đi ra từ phòng tắm, vẫn không có một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt: “Em đứng đó cười cái gì vậy, còn không mau đi đánh răng đi?”
“Cho anh.” Ngôn Tiểu Nặc bước tới trước mặt anh, đưa vào miệng anh một thứ.
“Cái thứ gì vậy?”
Kẹo số cô la.
Mặc Tây Quyết ngậm trong miệng, kẹo sô cô la dân dân tan chảy và mùi
hương ngọt ngào êm dịu lan ra từ miệng anh, biểu cảm cứng nhắc của anh cũng vì hương vị ngọt ngào này mà trở nên dịu dàng hơn.
“Em ăn kẹo à?”
"Không có..
"Ô, vậy em còn không?”
Ngôn Tiểu Nặc lấy hết kẹo sô cô la trong cặp đưa hết cho anh, Mặc Tây Quyết lấy kẹo xong nhưng lại không ăn, trực tiếp vứt vào thùng rác.
“Anh..” Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt nhìn anh, thực sự không thể hiểu nổi hành vi của anh.
“Phó Cảnh Thâm có nhắc là, lúc này em mà ăn sô cô la bụng sẽ càng đau. Mặc Tây Quyết giải thích hành vi của mình với cô ấy một cách vụng vê, lạnh lùng.
Ngôn Tiểu Nặc quay người lại bĩu môi rồi cô đi vào phòng tắm đánh răng, vừa nãy vội vàng rửa mỗi mặt không chú y, khi cô soi mình kỹ hơn trong
gương mới phát hiện những lời mà Mặc Tây Quyết vừa nói đều là sự thật.
Gương mặt hình như lại gây hơn một chút, nhợt nhạt đi nhiêu, đôi mắt to của cô có chút bọng mắt, trông hơi đáng sợ, Cô vặn mở nước nóng ra, dùng khăn mặt ấm dấp qua mặt, vì có chút ấm làm cho mặt trở lên hông hào hơn.
Cô đánh răng mất đến 10 phút thì hơi thở mới hết mùi của thuốc.
Sau khi cô đánh răng xong đi ra ngoài nhà tắm, thấy Mặc Tây Quyết đang xem bức vẽ của cô trên giá vẽ.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng hỏi anh: “Em sửa thấy thế nào?”