Phó Cảnh Dao nghe thấy tiếng Ngôn Tiểu Nặc gọi tên cô, đôi mắt hững hờ của cô đột nhiên trở nên lạnh lùng, cô mím môi và nói một câu: “Hoá ra lại chính là cô.”
Có ý gì vậy? Lẽ nào Phó Cảnh Dao sớm đã biết rồi?
Không thể nào, không thể nào.
Ngôn Tiểu Nặc định bước tới nói điều gì đó với Phó Cảnh Dao, nhưng cơ thể cô lại bị Mặc Tây Quyết giữ chặt lại, không nhúc nhích được gì.
Chỉ thấy Mặc Tây Quyết điềm đạm nói: “Cô Phó, cô đều nhìn thấy rồi, người mà tôi thích là cô ấy, cô hãy chấp nhận từ bỏ đi"
Phó Cảnh Dao nghe vậy toàn thân mềm ra, đôi mắt to chớp chớp, dòng nước mắt đột nhiên tuôn ra, rớt xuống trên đôi má trảng như tuyết của cô, từng giọt một rơi xuống bộ quần áo lông chồn màu hồng đắt tiên của cô.
Cô nhìn Ngôn Tiểu Nặc, nước mắt dàn dụa ra: “Sao cô không nói sớm cho tôi biết vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc thấy dáng vẻ đau lòng của Phó Cảnh Dao, trong lòng cũng thấy rất có lỗi, nhưng lại không thể
giải thích được gì, chỉ có thể nhẹ nhàng nói với cô: “Tôi không muốn làm cô buồn, vì vậy mới...”
“Vậy không phải bây giờ cô đang làm tổn thương tôi sao?” Phó Cảnh Dao hét lên, chỉ về những vị khách phía sau trong phòng khách nói với Ngôn Tiểu Nặc, “Sinh nhật đầu tiên của tôi từ khi về nước, trước mặt bao nhiêu người, tôi đã thổ lộ tình cảm của mình với người con trai mà tôi thích, nhưng anh ta lại không thèm nghe hết quay người đi tìm cô, các người lại...”
Từng một câu nói giống như cây búa nặng nề đập vào tim cô, trâm mặc và đau đớn, cô lắc đầu trong vô thức: “Cảnh Dao, cô đừng nói nữa, đừng nói nữa...”
“Đừng có gọi tôi là Cảnh Dao!” Phó Cảnh Dao lạnh lùng hét lên, lao về phía trước túm lấy Ngôn Tiểu Nặc.
Mặc Tây Quyết kéo Ngôn Tiểu Nặc vào trong lòng bảo vệ cô, tay kia nắm chặt lấy cổ tay của Cảnh Dao, trong đôi mắt đen của anh đầy giận dữ, lạnh lùng một cách đáng sợ, “Phó Cảnh Dao, mong cô có tự trọng."
“Tự trọng?” Phó Cảnh Dao nhìn người đàn ông mà cô luôn ngưỡng mộ và người phụ nữ mà cô một lòng một dạ từng bảo vệ phản bội lại cô, trong lòng cô đau đớn tan nát, sự kiêu ngạo trong cô cũng không còn, “Tôi hết lòng hết dạ với cô ta, cô ta lại đổi xử với tôi như vậy?”
“Hết lòng hết dạ?” Mặc Tây Quyết cười khẩy, “Cô hết lòng hết dạ sẽ để cô ấy từ bỏ học bổng quốc gia sao? Cô hết lòng hết dạ lại cố tình âm mưu cho cô ấy tham gia sinh nhật của cô để tôi tới cùng sao?”
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, nhìn vào ánh mắt của Phó Cảnh Dao đầy thắc mắc.
Phó Cảnh Dao không tỏ ra yếu đuối và đáp lại: “Không sai, đó là vì có người đã nói với tôi các người sớm đã ở cùng nhau rồi, tôi không tin, tôi chỉ muốn chứng minh điều đó, tôi cũng không muốn có kết quả như ngày hôm nay, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, là cô ta đã phản bội tôi trước!”
Mặc Tây Quyết một tay đẩy Phó Cảnh Dao ra: “Thật không có lý!"
Phó Cảnh Dao bị anh đẩy ra một cái khá mạnh đang đeo chiếc giày cao gót 15 cm khiến cô loạng choạng đứng không vững, chút nữa thì dẫm lên chân mình.
Phó Cảnh Thâm và bà Phó lúc này chạy tới, Phó học sĩ cũng vừa chạy tới khi nhìn thấy cảnh tượng này thì đều thấy sốc.
“Mặc Tây Quyết anh bị điên rồi sao!" Phó Cảnh Thâm thấy Phó Cảnh Dao nước mắt dàn dụa trên mặt, bộ dạng đau đớn tuyệt vọng, không nhịn được xét hỏi Ngôn Tiểu Nặc, “Tôi đã từng nói với cô, bảo cô hãy nói sự thật với em gái tôi, cảnh tượng ngày hôm nay, cô đã hài lòng chưa?”
Phó Cảnh Dao quay đầu đi, vùi đầu vào trong lòng Phó Cảnh Thâm.
Lúc này đã có rất nhiều lời bàn tán.
“Hoá ra cô Ngôn Tiểu Nặc này luôn có quan hệ với tổng giám đốc Mặc”
“Chả trách được, tôi nói rồi mà, một sinh viên năm nhất không có chống lưng phía sau sao có thể từng bước thuận lợi như thế được, hoá ra là có cây cao chống lưng.”
“Cảnh Dao thật đáng thương, xem ra câu nói này quả không sai, phòng lửa phòng trộm phòng bạn thân”
“Thật không ngờ rằng cô ta lại là người như vậy, lén lút phản bội người bạn thân, khiến người ta mất mắt trước nhiêu người.”
Mặc Tây Quyết lớn tiếng hét lên: “Câm miệng hết vào cho tôi!”
Những người nói chuyện xôn xao vừa rồi lập tức im lặng, sự răn đe của Mặc Tây Quyết từ trước tới nay không ai dám xem nhẹ.
Ngôn Tiểu Nặc trong vòng tay anh dường như sụp đổ, cúi đầu xuống không nói lời nào, nước mắt cứ thể chảy ra dàn dụa.
Mặc Tây Quyết thấy vậy rất đau lòng, ôm cô lên rồi bước ra ngoài.
Phó Cảnh Thâm không can tâm chặn đường của Mặc Tây Quyết lại, “Không được phép đi, để cô ấy xuống nói cho rõ ràng!”
Mặc Tây Quyết hạ giọng và nói một cách thờ ơ: “Phó Cảnh Thâm, anh nên quản tốt cái thân anh trước đi, đừng có lại gây thêm một mớ hỗn độn!”
Phó Cảnh Thâm mắt to tròn lên, gương mặt đầy sự lúng túng.
Mặc Tây Quyết khẩy môi một cái lạnh lùng rồi bế Ngôn Tiểu Nặc lên xe và lái xe đi.
Phó học giả thở một hơi dài, đành phải tự mình đứng ra xử lý đại cục nói với những người khách rằng: “Đừng đứng ngoài kẻo nhiễm lạnh, mau vào trong uống một tách trà nóng!”
Rồi lại nói với con trai và con dâu: “Cảnh Dao hôm nay có chút không vui, hai người đưa nó về phòng trước đi, vỗ vê nó một chút”
Thị trưởng Phó và bà Phó thấy rằng với tình hình mất mặt này chỉ có Phó học giả mới ứng phó được, hơn nữa con gái lại buôn như vậy để cho cô ở một mình cũng không yên tâm nên liên nhanh chóng gật đầu, dìu Phó
Cảnh Dao về phòng của cô.
Phó học giả liếc nhìn qua Phó Cảnh Thâm, chỉ nói nhẹ nhàng: “Thâm à, bao nhiêu khách như vậy tới đây đi chào hỏi giúp ông.”
Phó Cảnh Thâm gật đầu đồng ý, sau đó dặn dò người giúp việc đi chuẩn bị trà và bánh ngọt, röi chuẩn bị bữa trưa rồi mới bước vào trong phòng khách, đứng phía sau Phó học giả.
Phó học giả ngồi ở đó, mấy người giúp việc biết hôm nay trong nhà xảy ra việc lớn, nên họ lấy lại phong cách thái độ, phục vụ một cách rất cẩn thận.
Biết là, nếu nhà họ Phó không dọn dẹp mớ hỗn độn này cho tốt, thì sẽ không biết những người đó sẽ nói ra những lời khó nghe gì nữa.
Vốn dĩ là một sự kiện vui vẻ, ai ngờ lại thành ra nông nỗi này.
Sau khi bánh ngọt và trà đã được chuẩn bị xong, Phó học giả mới lên tiếng: “Để mọi người cười chê rồi, việc này là việc riêng của đứa cháu gái của tôi, gây ra một sự hiểu lầm lớn như vậy, cũng ảnh hưởng đến mọi người, mong mọi người đừng để bụng.”
Viện sĩ Phó là một học giả của viện Hàn lâm khoa học Trung Quốc, nhà họ Phó lại là một gia đình chính trị ưu tú, ai mà dám động đến chứ, hơn nữa lại có thêm cả gia đình quyền lực giàu có như nhà họ Mặc.
Mọi người vội vàng nói: “Không dám, không dám, viện sĩ Phó xin cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không lấy chuyện làm quà đâu ạ.”
Phó học giả hài lòng gật đầu, cười và nói: “Vậy thì tốt, cảm ơn các anh đã thông cảm.” Sau đó ống đứng dậy, cầm tách trà lên, “Tách trà này, tôi dùng trà thay rượu để đền tội với moi người ”
Mọi người cùng đứng dậy và nâng tách trà lên uống cùng Phó học giả, sau đó nghe thấy Phó học giả nói rằng: “Vừa mới đó mà đã sắp đến trưa rồi, mời mọi người ở lại dùng bữa cũng là thay cho lời xin lỗi của nhà họ Phó.”
Vừa có ăn lại được uống, tự nhiên không có ai gây sự nữa.
Thấy mọi người đều rất hài lòng, thần sắc cũng được xoa dịu đi phần nào, Phó học giả mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nói với Phó Cảnh Thâm: “Thâm à, cháu đi theo ta, ta có chuyện muốn nói với cháu.”
Phó Cảnh Thâm gật đầu, dìu Phó học giả đi về phía căn căn phòng nhỏ phía sau phòng khách.
Lâu đài Hoàng Đế.
Ngôn Tiếu Nặc được Mặc Tây Quyết bế xuống xe, mấy người giúp việc thấy vậy, còn tưởng răng Ngôn Tiểu Nặc bị thương, nhanh chóng chạy đến xem, nhưng phát hiện ra mNgôn Tiểu Nặc chỉ là nằm trong vòng tay của Mặc Tây Quyết, nhưng đôi mắt đó vừa đỏ vừa sưng lên, nhìn như quả đào vậy.
Lại nhìn sang Mặc Tây Quyết, nét mặt của anh lạnh lùng, trên mặt dường như hiện lên 4 chữ “Không được lại gần”.
Mấy người giúp việc chỉ quay lại nhìn nhau, không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Các người đều không được phép lên đây.” Mặc Tây Quyết nói một câu rồi bước lên lâu.
Mấy người giúp việc chỉ biết nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng mệnh lệnh của ông chủ lại không thế không nghe theo, mỗi người lại ai làm việc lấy
Ngôn Tiểu Nặc được Mặc Tây Quyết ôm lên giường, cô cởi giày và áo khoác ra, rồi ngồi trên giường im lặng không nói gì.
Mặc Tây Quyết thấy vậy lông mày anh nheo lại, đưa tay lên vuốt lên mái tóc của cô.
Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt lên, thấy ánh mắt lo lắng của Mặc Tây Quyết, trong lòng thấy được an ủi một phần, gượng cười nói với Mặc Tây Quyết: “Em không sao!”
Mặc Tây Quyết không nói gì rồi ôm lấy cô vào trong lòng, chỉ nói khẽ: “Trưa nay có muốn ăn gì không, anh bảo họ làm chút đồ ăn cho em”
Ngôn Tiểu Nặc biết anh đang an ủi cô, trong lòng rất cảm động, cô dựa đầu vào vai Mặc Tây Quyết, nói nhẹ: “Em mang từ nhà tới đều là rau tươi có lẽ vẫn còn, đều là những thứ tươi ngon, bảo họ làm một chút thanh đạm thôi nhé”
Mặc Tây Quyết gật đầu, “Anh ăn cùng em”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ dựa vào vai của Mặc Tây Quyết mà không nói thêm gì nữa.
Lúc này, có một tiếng gõ cửa vang lên, Mặc Tây Quyết cau mày lại, lạnh lùng nói: “Không phải đã dặn là không được lên đây sao? Có chuyện gì vậy?”
Không nói gì cả và trả lời lại anh lại là tiếng gõ cửa.
Ngôn Tiểu Nặc hiểu ra, nói khẽ vào tai Mặc Tây Quyết hai tiếng, Mặc Tây Quyết ngạc nhiên nhướn mày lên.
Anh xuống giường rồi mở cửa ra, đúng là như lời Ngôn Tiểu Nặc nói, đó là Tú Cầu.
Tú Cầu nịnh hót Mặc Tây Quyết bằng cái vẫy đuôi, đưa tay vuốt lên tay của Mặc Tây Quyết, nhưng lại không dám trèo lên đùi của Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết thấy ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc rạng rõ hơn một chút.
Ngôn Tiểu Nặc thấy Mặc Tây Quyết cúi người xuống vuốt ve lên đầu của Tú Cầu, cô chưa kịp lấy lại tinh thần thì Tú Cầu đã hai chân 3 cẳng trèo nhanh lên giường rồi chạy vào trong lòng Ngôn Tiểu Nặc.
Tú Cầu cười toe toét trông vừa ngốc vừa đáng yêu, đôi mắt đen thuần khiết cứ vậy nhìn vào cô, trong lòng Ngôn Tiếu Nặc cũng được xoa dịu đi phân nào, cô cúi đầu xuống vuốt ve đầu của Tú Câu.
Bộ lông của Tú Cầu vừa mềm vừa mượt, lại có một mùi thơm nhẹ nhàng.
Mặc Tây Quyết bước lại gần, ôm lấy nó vào trong lòng.
Tú Cầu nhân cơ hội liếm lên tay của Mặc Tây Quyết, Ngôn Tiếu Nặc ngạc nhiên phát hiện, Mặc Tây Quyết không hề có sự ghét bỏ nó, không những như vậy, anh còn vuốt ve lên đầu của Tú Cầu.
Tú Cầu càng thấy thích thú, ra vẻ vui sướng cái miệng lại càng toe toét hơn. . Truyện mới cập nhật
Ngôn Tiểu Nặc thấy Tú Cầu cuộn tròn trong vòng tay của Mặc Tây Quyết nhưng anh lại vuốt ve đầu Tú Câu mà không hề có hành động ngăn Tú Cầu lại.
Cô không kìm được cười lên: “Anh chàng Tú Cầu này, rõ ràng là em mang nó về, giờ thì tốt rồi, nó lại đến ninh hót anh rồi.”
Mặc Tây Quyết thấy đôi mắt long lanh của cô, cúi đầu xuống hôn lên trán cô, cười và nói: “Con chó này cũng khôn, biết được ai là người có tiếng nói ở đây.”
Ngôn Tiểu Nặc cười lên: “Người ta đều nói chó là loài vật trung thành, em thấy Tú Cầu đâu có như vậy, trong lòng nó rất rõ”
Tú Cầu nghe thấy những lời nói của Ngôn Tiểu Nặc nó ngước đầu lên, lật người lại, để lộ da làn da màu hồng dưới bụng.
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết đều không nhịn được cười lên.