Mục lục
Tổng Tài Cuồng Vợ - Ngôn Tiểu Nặc - Mặc Tây Quyết (full 406 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngôn Tiểu Nặc đứng ở cửa nhìn chiếc xe chở “thi thể” của Cận Phượng Anh rời khỏi phạm vi lâu đài, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo nét u sầu.

Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi”.

Ngôn Tiểu Nặc đưa tay ra, kéo lấy tay Mặc Tây Quyết, nhìn theo bóng dáng chiếc xe từ từ xa dần, hơi gật đầu: “Cảm ơn anh, Mặc Tây Quyết”.

Mặc Tây Quyết yêu chiều vuốt ve mái tóc cô, nói với vô: “Đi vào thôi”.

Ngôn Tiểu Nặc thu lại cảm xúc u sầu ấy, cùng với Mặc Tây Quyết đi vào lâu đài, đi tới căn phòng thay đồ bên cạnh phòng ngủ chính, cùng Mặc Tây Quyết chọn đồ tham dự tiệc mừng công.

Cô đang mang thai, nên không thể trang điểm, nhưng khí sắc rất tốt, bởi vì mang thai nên cả cơ thể như được bao chùm bởi một thứ ánh sáng dịu dàng nhàn nhạt, cho dù không trang điểm thì cô vẫn rất đẹp.

Mặc Tây Quyết chọn cho cô một chiếc váy dài màu trắng, thiết kế eo cao càng làm tôn lên đường cong hoàn mĩ của cô, mái tóc đen nhánh để xõa tự nhiên, lại được dùng một sợi dây chuyền đá quý màu xanh ép xuống.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn bản thân ở trong gương, đột nhiên cảm thấy bản thân trưởng thành hơn rất nhiều, hoàn toàn không giống bộ dạng của một cô gái 18 tuổi.

Cô cười nhàn nhạt, tự trêu chọc bản thân: “Em cầm thêm cây ma pháp nữa thì có thể đóng vai thầy tế thời Ai Cập cổ đại rồi”.

Mặc Tây Quyết vén những sợi tóc xõa trên trán của cô ra, nhẹ nhàng hôn lên đó, rồi nói: “Không phải thầy tế, là nữ thần”.

Ngôn Tiểu Nặc rủ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Em làm gì đẹp thế được”.

“Anh nói đẹp thì chính là đẹp”. Trong ngữ khí của Mặc Tây Quyết mang theo sự bá đạo, sau đó nói: “Cứ treo lễ phục lên đó trước, anh bảo người làm mang đi là”.

Ngôn Tiểu Nặc cũng sợ lạnh, vội vàng đi thay quần áo, tháo sợi dây truyền đá quý xuống, buộc tóc vào.


Đến buổi tối, Vi Nhi và cô Toàn Cơ cùng nhau về.

Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc lúc đó đang ở phòng ăn dùng cơm tối.

Cô Toàn Cơ vất túi xách xuống ghế sofa, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên sáng lên: “Có cá chép mà em thích nhất này”.

Nói rồi không hề khách sáo ngồi xuống bên cạnh Mặc Tây Quyết, sau đó quay ra nói với Vi Nhi: “Cô cũng đến đây ăn đi”.

Đôi mắt đẹp của Vĩ Nhi khẽ liếc, chuyển động trơn chu, thuận thế đáp lời: “Được”. Sau đó thì ngồi xuống bên cạnh Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc không hề ngẩng đầu, cũng không đếm xỉa gì, chỉ yên tĩnh ăn cơm.

Mặc Tây Quyết thấy vậy, thì cảm thấy ăn cơm trong phòng ăn đúng là một quyết định sai lầm, anh nên bảo người làm mang lên phòng ngủ chính.

Cô Toàn Cơ cũng không nói gì nhiều, bận rộn cả một ngày vì tiệc mừng công, cô vừa mệt vừa đói, nói với Mặc Tây Quyết:

“Tiệc mừng công đã chuẩn bị được kha khá rồi, muộn quá rồi, em cũng không muốn về nữa, tối nay ở lại đây”.

Mặc Tây Quyết cũng không nhìn lên, chỉ nói: “Tùy em”.

Cô Toàn Cơ bĩu bĩu môi tiếp tục ăn cơm.

Vi Nhi nhẹ giọng nói: “A Quyết, tiệc mừng công ngày mai, anh có đi cùng em không?”

Bàn tay cầm dĩa của cô Toàn Cơ dừng lại, cô ấy nhìn về phía Ngôn Tiểu Nặc, chỉ thấy động tác ăn cơm của Ngôn Tiểu Nặc vẫn rất tự nhiên.

Có thể kiềm chế như thế, đúng là bái phục.

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nhả ra một từ: “Không”.

Vĩ Nhi cắn môi cúi đầu, chỉ cảm thấy đồ ăn trong đĩa nhạt như nước ốc.

Cô Toàn Cơ nhíu mày, nhưng đây không phải việc mà cô có thể giải quyết, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Một bữa cơm trôi qua vô cùng ngượng ngùng. Thấy Ngôn Tiểu Nặc ăn xong, Mặc Tây Quyết liền hỏi: “Em ăn no rồi à?”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Anh thế nào?”

“Anh cũng thế”. Mặc Tây Quyết nói, rồi đứng lên, kéo tay Ngôn Tiểu Nặc nói với cô: “Anh đưa em đi dạo nhé?”

Ngôn Tiểu Nặc cười cười gật đầu: Vi Nhi vẫn cúi gằm mặt, sắc mặt vô cùng không vui.

“Được”.

Giọng nói giả như vô ý của Mặc Tây Quyết mang theo sự chiều chuộng không biết làm thế nào: “Chỉ cho em đi một lúc, phải về sớm nghỉ ngơi, ngày mai anh còn phải cùng em tham gia tiệc mừng công nữa”.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào đôi mắt đen láy của Ngôn Tiểu Nặc, nói: “Em chỉ đi một lúc, ăn hơi nhiều rồi”.

Mặc Tây Quyết đem áo khoác khoác lên người Ngôn Tiểu Nặc, sau đó cùng cô đi ra ngoài.

Bàn tay Vi Nhi nắm chặt lấy dao dĩa bằng bạc, khớp tay đều trắng bạch.

Cô Toàn Cơ nhìn không nhẫn tâm, nhẹ nhàng khuyên: “Vi Nhi, cô đừng như thế, tính cách của anh Hai cô cũng hiểu mà”.

Vi Nhi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Anh ấy trước đây mặc dù đối với tôi lạnh lùng, nhưng không phải là cố ý xỉ nhục như vậy”.

Cô Toàn Cơ nhẹn nhàng nhớn lông mày: “Anh ấy sao có thể xỉ nhục cô chứ?”

“Không phải sao?” Đôi mắt xinh đẹp của Vi Nhi lóe lên ánh sáng, "Anh ấy vừa rồi nói muốn tham gia tiệc mừng công với Ngôn Tiểu Nặc, thế chẳng phải là tát vào mặt tôi sao?”

Cô Toàn Cơ nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, người anh Hai thích là Ngôn Tiểu Nặc”.

Vi Nhi cười khổ một tiếng, “Người anh ấy thích là Ngôn Tiểu Nặc, vậy thì tôi là cái gì?"

Cô Toàn Cơ nhìn nụ cười mang theo đẳng chất của Vi Nhi, nghĩ đến Vi Nhi trong mắt mình trước nay đều kiêu ngạo bất phàm, phong thái độc lập hơn người, trước nay chưa từng có bộ dạng như hiện tại, trong mắt tràn đầy đau khổ.

Cô ấy đưa tay ra nắm lấy tay Vi Nhi, ánh mắt lóe lên tia chân thành: “Vi Nhi, cô xuất sắc như thế, nhất định có thể tìm được một người yêu thương cô, một người chân trọng cô cả đời”.

Vi Nhi giơ tay hất tay cô Toàn Cơ ra, không hề suy nghĩ nhìn vào cô ấy: “Tiểu Toàn, chúng ta từ nhỏ đã quen biết, tình cảm từ nhỏ đến lớn, cô nên biết rằng, tôi sẽ không từ bỏ đâu!”

Cô Toàn Cơ nhìn Vi Nhi, rồi nói: “Nhưng cô có thể làm được gì chứ? Cô có thể thay đổi được anh Hai sao? Để bố tôi cũng không thể thay đổi được anh ấy!”

Vi Nhi nhìn vào mắt cô Toàn Cơ, không nói gì nữa, đứng lên đi về phòng.

Cô Toàn Cơ ngồi trên ghế trong phòng ăn, thở dài một hơi thật sâu, sau đó gọi người làm đến thu dọn bàn ăn.

Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc cùng nhau đi dạo trên thảm cỏ trong lâu đài, anh cười nói: “Vườn hoa đẹp hơn đây nhiều, nhưng em lại thích thảm cỏ này”.

Ngôn Tiểu Nặc ôm lấy tay anh nói: “Vườn hoa đúng là rất đẹp, nhưng tầm nhìn cũng không rộng, em thích ở đây”. Rồi ngẩng đầu lên cười nhẹ, “Anh xem, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy sao rồi”.

Mặc Tây Quyết cũng ngẩng đầu lên nhìn, tối nay chỉ có một vầng trăng khuyết, các vì sao lại lấp lánh lạ thường.

Nhìn lại Ngôn Tiểu Nặc, trên gương mặt nhỏ nhắn của cô mang ánh sáng mềm mại, đôi mắt sáng lấp lánh như có vì sao rơi vào bên trong vậy.

Mặc Tây Quyết ôm cô trong, nhẹ nhàng hôn lên thái dương cô.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn cảnh đêm càng ngày càng tối, cơ thẻ cũng mềm xuống, ngả trong vòng tay Mặc Tây Quyết.

Cô dường như càng ngày càng quyến luyến Mặc Tây Quyết.

“Anh bế em về nhé”. Mặc Tây Quyết nói nhỏ.

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, từ chối: “Hôm nay anh đã bế em về rồi, em sợ làm nứt vết thương của anh”. Cô kéo lấy tay anh, nói: “Chúng ta về thôi”.

Mặc Tây Quyết gật gật đầu: “Cũng được, anh chắn là Tiểu Toàn và Vi Nhi đã về phòng rồi”.

Ngôn Tiểu Nặc hiểu ý đồ của Mặc Tây Quyết, trước đây anh sẽ chẳng bao giờ đi dạo sau bữa ăn, xem ra anh muốn tránh khỏi ánh mắt dán chặt như da bò của Vi Nhi.

Nghĩ tới Vi Nhi trước đây gài bẫy cô, khiến cô suýt chết, trong lòng cô có một cảm giác sợ hãi và buốt giá không biết từ đầu đến.

Ngôn Tiểu Nặc sốc lại áo khoác trên người, che lấy bụng dưới.

Nơi đó có con của cô và Mặc Tây Quyết, cô nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.

Đến ngày hôm sau, lúc tham gia tiệc mừng công, Ngôn Tiểu Nặc đã bị Mặc Tây Quyết đưa đến tập đoàn Đế Quốc từ sớm.

khiến cho Vi Nhi đến gõ cửa lại không còn thấy ai nữa, Vi Nhi hận đến giậm chân, rồi nghênh ngang rời đi.

Cô Toàn Cơ nhìn theo bóng dáng Vi Nhi hậm hực rời đi, trong lòng cảm thấy không biết làm thế nào.

Chuyện tình cảm, có lúc rất đẹp đẽ, có lúc lại hại người ta.

Trước mắt cô lại hiện lên gương mặt anh tuấn và thân thể thanh cao của Phó Cảnh Thâm, kệ đi, để cho bản thân cô phóng túng một lần, một đời này, cũng phải cho bản thân một cơ hội làm điều mình muốn.

Tiệc mừng công của tập đoàn Đế Quốc, từ trong ra ngoài ai ai cũng xiêm y lộng lẫy, toàn những nhân vật nổi tiếng tập trung đến.

Lúc Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc xuất hiện, thì những nhân vật nổi tiếng của thành phố S gần như đã đến đông đủ, bao gồm cả Vi Nhi và cô Toàn Cơ.

Ngôn Tiểu Nặc một thân váy trắng, mái tóc bồng bềnh như làn mây, sợi dây chuyền bảo ngọc xanh lấp ánh phát sáng giữa trán cô, lấp lánh đến mức khiến cho đôi mắt cô cũng trở nên lung linh, cho dù không trang điểm, nhưng cũng nổi bật như vầng trăng sáng trên đỉnh núi, tao nhã ngay lập tức làm cho những người con gái trang điểm đậm cầu kỳ gục ngã hết lượt.

Mà cô khoác tay Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết mặc một thân áo gió đen, gương mặt vẫn tuấn mĩ tuyệt thế, khiến cho phụ nữ cuồng dại, đàn ông ghen tị, lúc Ngôn Tiểu Nặc bước vào đại sảnh, anh nhẹ nhàng đỡ cô một chút: “Cẩn thận, không ngã”.

Công tử thần bí lạnh lùng nhất thành phố S, không ngờ lại chu đáo cẩn thận như vậy.

Vi Nhi siết chặt bàn tay, móng tay dài nhọ đâm vào lòng bàn tay đau nhói, đột nhiên bờ vai có một bàn tay mềm mại đặt lên, cô ta quay đầu nhìn, là cô Toàn Cơ.

“Rách tay mất”. Cô Toàn Cơ dịu dàng nói, “Hôm nay là tiệc mừng công, cô là nhân vật chính”.

Vi Nhi thả lỏng tay mình, gật gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô Tiểu Toàn”.

Cô Toàn Cơ nhìn về hai con người dung mạo đẹp để đang khoác tay nhau đi vào kia, thuận tay cầm một ly rượu, phong thái thướt tha đi về phía Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc.

Hôm nay Ngôn Tiểu Nặc đặc biệt không đi giày cao gót, trình độ đi giày cao gót của cô quá kém, nhỡ đâu bị ngã thì sẽ không xong rồi.

Chỉ là lúc này chênh lệch chiều cao giữa cô và Mặc Tây Quyết lại quá rõ ràng.

Mấy người phụ nữ bắt đầu không ngừng bàn tán.

“Thấp như thế mà còn không đi giày cao gót”.

“Cô không hiểu rồi, cái đó gọi là cái gì nhỉ? Cái gì mà chênh lệch chiều cao đáng yêu”.

“Còn đáng yêu cơ, toàn thân cô ta từ trên xuống dưới có thứ gì không phải là Mặc Tây Quyết cho chứ?”


Mặc Tây Quyết nhẹ ho một tiếng, mấy cái miệng đang bàn tán ấy liền biến thành nụ cười và lời chào hỏi chân thành nhất.


“Lâu rồi không gặp, tổng giám đốc Mặc vẫn phong độ như vậy”.


“Đúng rồi đó, mặc dù có gầy đi một chút, nhưng khí chất lại tốt hơn nhiều”.


Mặc Tây Quyết chỉ bình thản nghe mấy lời tâng bốc ấy, rút cánh tay ra khỏi tay Ngôn Tiểu Nặc, rất tự nhiên đặt bàn tay lên eo cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK