Một đêm tối mùa hè trong tòa lâu đài, Ngôn Tiểu Nặc lặng lẽ đứng ở lều hóng gió, gió đêm mang theo hương hoa, cùng với bầu trời đầy sao, biểu cảm trên mặt cô rất điềm nhiên, nhưng lại không có một chút ý cười nào.
Hôm đó, Mặc Tây Quyết đưa cô về lâu đài trong tình trạng nguy kịch do đau lòng quá mức, Trình Tử Diễm tận tâm cứu chữa mới giành lại được mạng sống cho cô.
Hôm đó, ngoại trừ một người giúp việc không rõ tung tích, thì tất cả những người trong biệt thự Nam Sơn đều chết trong trận hỏa hoạn ấy, quản gia Duy Đức đích thân tổ chức tang lễ cho tất cả bọn họ.
Lúc cô tỉnh lại, thì cũng kịp để tiễn họ một chặng đường cuối cùng.
Ngôn Tiểu Nặc đặt bài vị của tất cả bọn họ cùng với bài vị của bà ngoại trong một căn phòng lớn của lâu đài.
Đây là những vết sẹo trong lòng Ngôn Tiểu Nặc, cũng là món nợ Ngôn Uyển Cừ nợ cô, cả đời này, món nợ mà cả đời này cô ta cũng không trả hết được.
Ngoài mặt Mặc Tây Quyết không nói, nhưng trong lòng lại vô cùng quan tâm đến sự lo lắng của cô, anh sợ cô đau lòng, ra lệnh chặt hết hoa sen trong hồ của lâu đài.
Nhưng Ngôn Tiểu Nặc ngăn lại.
“Gió to, cẩn thận cảm lạnh”. Mặc Tây Quyết từ phía sau tiến đến khoác áo choàng lên vai cô, thuận thế ôm cô vào lòng.
Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy tay anh, nói chậm rãi: “Ban đêm thích hơn ban ngày rất nhiều, có hương hoa thoang thoảng khiến người ta cảm thấy dễ chịu”.
Mặc Tây Quyết trầm mặc hồi lâu, vuốt ve mái tóc cô, rồi nói: “Bắt được Ngôn Uyển Cừ rồi”.
Đôi mắt điềm nhiên của Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên lóe lên một tia sáng, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Cô ta ở đâu?”
“Anh đưa em đi”. Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói, giọng nói trầm thấp mà ôn hòa: "Hứa với anh, bất luận em biết điều gì, cũng đừng quá kích động”.
Chẳng nhẽ còn có điều gì cô không biết sao?
Ngôn Tiểu Nặc rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Trong lòng em luôn có một thắc mắc”.
Mặc Tây Quyết hỏi: “Điều gì?”
“Ngôn Uyển Cừ cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, dù cho có tập đoàn Diệu Hoa, thì lúc cô ta hại bà ngoại, cũng lấy đâu ra loại thuốc độc hiếm như thế?” Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến cái chết thảm của bà ngoại, trong lòng lại đau nhói, “Em không hiểu, lúc nữa em phải đích thân hỏi cô ta”.
Đối với điểm này, Mặc Tây Quyết sớm đã có hoài nghi, đáp án, anh cũng đã biết rồi.
Mặc Tây Quyết cân nhắc một chút, rồi nói: “Anh cũng có thắc mắc này”.
Ngôn Tiểu Nặc liền hỏi: “Vậy anh có biết là người nào ở phía sau chỉ điểm không?”
Mặc Tây Quyết dừng lại một chút, rồi nói: “Em đã đoán ra rồi, sao còn phải hỏi lại?”
Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, lạnh lùng cười: “Quả nhiên là cô ta, chúng ta định làm thế nào đây?”
Mặc Tây Quyết điềm đạm nói: “Ngày mừng thọ trưởng tộc gia tộc Rolster sẽ diễn ra vào một tuần sau, anh sẽ cho bọn họ một phần quà thật lớn”.
“Nhưng, rắn chết vẫn còn nọc, một khi thế lực phản công, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”. Ngôn Tiểu Nặc đắn đo: “Còn cả bố anh bên đó.
Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết sáng hơn cả bầu trời sao, tiếng nói vừa bá đạo, vừa tự tin: “Em yên tâm, từ lúc Vi Nhi làm mất mặt nhà họ Mặc, thì bố anh đã ủng hộ bọn anh tiêu diệt gia tộc Rolster, hơn nữa, đây cũng là việc có lợi cho nhà họ Mặc”.
So với việc liên minh cùng thắng cùng bại, thì sao có thể so được với việc độc chiếm vị trí đầu tiên?
Ngôn Tiểu Nặc bất giác chỉnh lại chiếc áo choàng trên người, cô phát hiện đầu ngón tay mình có chút lành lạnh.
Mặc Tây Quyết giơ tay ra, nắm lấy những ngón tay lạnh ngắt của cô, cùng cô ra khỏi lều.
Ngôn Tiểu Nặc cuộn tròn đầu ngón tay, tim đập vô cùng vững vàng, ân ân oán oán giữa cô và Ngôn Uyển Cừ bất luận như thế nào, đêm nay phải có cái kết!
Ngôn Uyển Cừ bị nhốt trong một cái căn nhà nhỏ bỏ hoang, chính xác mà nói thì bị chói trên ghế.
Lúc Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết đến, Ngôn Uyển Cừ vừa được cô người làm chải tóc cho.
Đó là Ngôn Tiểu Nặc dặn dò, bất luận là ai, cô cũng không thích nói chuyện với một người đầu tóc rối bù, từ Tiêu Phi, Cận Phượng Anh đến Ngôn Uyển Cừ, đương nhiên Vĩ Nhi là một ngoại lệ.
Sau khi Ngôn Uyển Cừ được chải tóc gọn gàng, thì không khác gì Ngôn Tiểu Nặc, lúc hai người gặp nhau, thì giống như nhìn bản thân trong gương vậy.
Mặc Tây Quyết lặng lẽ đứng bên Ngôn Tiểu Nặc, khí chất bá đạo của anh khiến cho Ngôn Uyển Cừ chấn động một cách vô thức, Ngôn Uyển Cừ nhìn Mặc Tây Quyết, gương mặt tuấn tú của anh, khí chất bức người, tất cả nói cho cô ta biết rằng, anh là người đàn ông hoàn mĩ như thế.
Trong lòng Ngôn Uyển Cừ vô cùng hối hận, nếu ngày đó cô tự mình đi đến khách sạn, thì hôm nay cô ta hoàn toàn có thể đổi vị trí cho Ngôn Tiểu Nặc.
Nghĩ đến đây, gương mặt giống hệt nhau của cô ta và Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu vặn vẹo, hung ác đáng sợ.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên phát hiện, trước khi cô đến đây có rất nhiều điều muốn hỏi Ngôn Uyển Cừ, nhưng khi đến đây, lúc đối diện với cô ta một lần nữa, thì cô có chút không nói ra được.
Cho dù cô biết rằng, trước mắt cô là người thân duy nhất còn lại trên đời này của cô, cũng là người chính tay tạo nên ác mộng cuộc đời cô!
Ngôn Uyển Cừ thấy Ngôn Tiểu Nặc đứng rất lâu, cũng không nói chuyện với mình thì liền cười: “Ngôn Tiểu Nặc, các người dùng mọi cách để bắt được tôi, lại đêm hôm đến thăm tôi như thế này, chẳng nhẽ chỉ vì để nhìn tôi như thế à?”
Ngôn Tiểu Nặc vô cùng bình thản: “Đường nhiên không phải, mà là tôi đột nhiên phát hiện ra, đối với cô, tôi đã không còn lời nào để nói nữa”.
“Ha ha!” Ngôn Uyển Cừ cười lớn, trong nụ cười mang theo sự thê lương cùng cực và hận thù khắc vào tâm cốc, “Cô hại tôi nhà tan cửa nát, giờ đây cô nói với tôi cô không còn gì để nói với tôi?”
Giọng nói của cô ta sắc bén, trong đêm lạnh có thể nghe ra được một loại thê lương thẩm thấu vào lòng người.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng thở dài một tiếng, rồi nói: “Ngôn Uyển Cừ, có phải cô vẫn cho rằng tôi chiếm hữu hết tất cả những thứ mà đáng ra phải thuộc về cô?
Ngôn Uyển Cừ nghe cô nói vậy thì lập tức tắt ngay nụ cười.
“Người dỗ dành tôi uống rượu có bỏ thuốc mê là cô, người khiến tôi phải chịu tội thay cô cũng là cổ”. Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc trong trẻo, “Cô cho rằng nếu người đi đến khách sạn hoàng gia ngày đó là cô, thì Mặc Tây Quyết sẽ chịu nhìn cô thêm một chút à?”
Ngôn Uyển Cừ hét lên: “Sao lại không thể! Gia thế, dung mạo, có chỗ nào là tôi không bằng cô? Dựa vào cái gì mà cô giành hết vinh quang trước mặt Mặc Tây Quyết? Dựa vào cái gì!”
“Dựa vào việc cô ấy là Ngôn Tiểu Nặc”. Mặc Tây Quyết từ đầu đến cuối trầm mặc đứng một bên đột nhiên tiếp lời, đồng tử đen láy lóe lên tia sáng.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi Ngôn Uyển Cừ: “Ban đầu tôi không hiểu được, tại sao cô lại ghét, sạo lại hận tôi như vậy. Từ bé chúng ta đã cùng nhau ở Liên Sơn, chúng ta đều họ Ngôn, thậm chí còn có tướng mạo giống nhau đến như thế này, dù cho cô có tin hay không, tôi thật sự muốn xem cô như em gái ruột...”
Ngôn Uyển Cừ nhìn Ngôn Tiểu Nặc, giống như đang nghe một câu chuyện cười, “Chị gái, đã từng có lúc tôi cũng không muốn xem cô như kẻ địch, tôi cũng thực sự muốn cô làm chị gái của tôi, nhưng chỉ cần cô xuất hiện, ánh mắt của ông bà nội sẽ đều chuyển sang người cô, ban đầu tôi không hiểu, sau đó tôi mới biết, cô căn bản không phải con gái của cô tôi, cô chẳng qua chỉ là đứa con hoang được ông bà nội nhặt về, cô dựa vào cái gì mà tranh giành với tôi!”
Sau đó ghen tị đã chi phối tất cả suy nghĩ của Ngôn Uyển Cừ đối với Ngôn Tiểu Nặc, rồi lại sau đó, bởi vì sự tồn tại của Mặc Tây Quyết, bởi vì vinh quang của Ngôn Tiểu Nặc, thì loại ghen tị này biến thành sự độc ác, sát tâm, cô ta sớm đã không thể quay lại được nữa, đến hôm nay, chỉ còn lại kết cục mất hết tất cả.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi, lấy một chiếc hộp từ trong túi ra.
Chiếc hộp bằng gỗ đỏ dài dài, bên trên khắc bức tranh long phụng cát tường, Ngôn Tiểu Nặc mở chiếc chốt nhỏ trên chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc chìa khóa.
Ngôn Uyển Cừ hỏi thất thanh: “Đây là chìa khóa gì?”
Ngôn Tiểu Nặc điềm đạm nói: “Là ông ngoại để lại, không chỉ có tập đoàn Diệu Hoa, mà còn có một chiếc hòm đựng châu báu cổ, giá trị rất lớn, nhưng chỉ có bà ngoại biết những thứ đó ở đâu”.
Trái tim Ngôn Uyển Cừ đập thình thịch thình thích, hỏi: “Cô muốn nói gì?”
“Đây là của hồi môn ông bà ngoại để lại cho cô”. Ngôn Tiểu Nặc nói: “Chỉ đợi cô tìm được ý trung nhân, thì sẽ đem chìa khóa của chiếc hộp đưa cho cô, đây là châu báu mà nhà họ Ngôn đã tích lũy bao năm, đến đời chúng ta, không có con trai, vì thế chỉ cho cô người cháu gái cả, tôi nghĩ, chắc là cô có nghe qua rồi đúng không?”
Gương mặt Ngôn Uyển Cừ đột nhiên trắng bệch, lật giở những kí ức cất giấu trong đầu.
Cũng là vào một ngày mùa hè nóng nực như thế này, cô ta ở trong căn nhà nhỏ ở Liên Sơn nóng đến mức không ngủ được, bà ngoại lấy quạt nan quạt cho cô ta, nhưng cô ta vẫn kêu nóng, ông nội liền cho người lắp điều hòa vào phòng cô ta.
Đây là chiếc điều hòa đầu tiên ở Liên Sơn, những nhà khác hâm mộ vô cùng.
Kí ức chuyển đến thời khắc ấy, cô ta nhốt bà nội vào trong căn nhà hoang rồi cùng bố mẹ đóng kịch, giả vờ rằng cô ta đi cứu bà nội, rồi đưa cho bà bát canh hạt sen bỏ độc.
Cô ta còn nhớ, bà nội chẳng hề hay