Mục lục
Tổng Tài Cuồng Vợ - Ngôn Tiểu Nặc - Mặc Tây Quyết (full 406 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Tây Quyết hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Ngôn Tiểu Nặc.

Khóe mắt cô mang theo sự uể oải, đôi mắt tuy trong veo nhưng dường như lại trùng xuống.

Lòng Mặc Tây Quyết đột nhiên đau nhói, giọng nói dịu dàng trầm thấp: "Mau đi nghỉ đi."

Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, xoay người đi về phòng ngủ.

Mặc Tây Quyết nhìn những món điểm tâm trên bàn, không có cô ở bên cạnh anh không còn hứng ăn nữa.

Nhưng nghĩ tới đây là do cô tự tay làm anh lại không nỡ, mỗi món đều ăn một ít rồi vội vàng chạy về phòng ngủ xem cô.

Ngôn Tiểu Nặc vẫn chưa ngủ mà tựa vào đầu giường đọc sách.

Cô mặc một chiếc áo màu tím nhạt, mái tóc đen mềm mại xõa trên vai, lông mi dày khẽ rũ xuống, một vẻ đẹp yên bình và nhẹ nhàng.

Nghe tiếng cửa mở, cô ngẩng đầu lên nhìn Mặc Tây Quyết.

"Không phải mệt sao?" Anh bước đến lấy cuốn sách trong tay cô, xem qua: "Đừng đọc nữa, cẩn thận đau mắt đó."

Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ, nói: "Không sao, em chỉ đọc một lát thôi, không mệt được."

"Bây giờ khác trước kia." Mặc Tây Quyết cởi áo khoác ngồi lên giường, kéo cô vào lòng mình, khẽ nói: "Từ khi mang thai cơ thể em yếu lắm, không để mệt thêm được."

Ngôn Tiểu Nặc nằm trong lòng anh, không thấy rõ sắc mặt của anh, cô nói nhỏ: "Em đâu có yếu như vậy?"

"Cực kì yếu ớt." Tay anh xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô, cảm nhận sự dịu dàng tinh tế từ đầu ngón tay.


Một lúc lâu không thấy cô lên tiếng, anh cúi xuống nhìn đã thấy cô nhắm mắt ngủ.

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nằm xuống, ôm cô vào lòng, tay khẽ vuốt tóc cô, trong mắt tràn đầy suy tư.

Làm gì mới có thể đem lại hạnh phúc cho cô đây?

Mặc Tây Quyết cảm thấy người phụ nữ trong lòng mình là báu vật duy nhất trên đời, chỉ muốn nâng niu trong lòng bàn tay, cất vào trong tim để bảo vệ và trân trọng giữ gìn.

Nhưng cũng có lúc anh sợ, sợ mình không cẩn thận làm tổn thương cô, giống như trước kia suýt nữa thì làm mất đứa con của hai người.

Mỗi lần nhớ đến buổi hoàng hôn bão bùng hôm đó và tiếng khóc thảm thiết của cô, cho đến bây giờ anh vẫn thấy hối hận.

Nghĩ như vậy, cánh tay anh lại ôm cô chặt hơn.

Mặc Tây Quyết không biết đã thiếp đi từ lúc nào, đến khi tỉnh lại đã thấy bên cạnh trống không.

Anh vội vàng đứng dậy đi tìm Ngôn Tiểu Nặc.

Nhưng lại nhận được câu trả lời của nữ giúp việc: "Cậu chủ, cô Ngôn đến biệt thự Nam Sơn rồi."

Đôi mắt anh trầm xuống, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ không vui: "Tại sao không báo cho tôi? Sao lại để cô ấy ra ngoài một mình?"

Nữ giúp việc sợ hãi vội giải thích: "Cô Ngôn đặc biệt dặn dò không để cậu chủ biết, cô ấy nói lâu không qua đó, khó khăn lắm hôm nay mới có thời gian."

Mặc Tây Quyết vừa đi ra ngoài vừa hỏi: "Cô ấy đi bao lâu rồi?"

"Nửa tiếng rồi ạ."

"Chuẩn bị xe, tôi muốn đến đó."

Lòng Mặc Tây Quyết như đang sôi sục, không đợi tài xế liền tự mình lái xe ra ngoài.

Biệt thự Nam Sơn cách lâu đài một đoạn, tuy trên đường không có xe nhưng anh vẫn lo lắng.

Mặc Tây Quyết đi một mạch cũng vẫn không nhìn thấy chiếc xe nào của lâu đài, lại càng lái nhanh hơn.

Vị trí của biệt thự Nam Sơn rất đẹp, lúc này lại là cuối xuân, hoa cỏ sinh sôi, cảnh sắc vô cùng hữu tình.

Ngôn Tiểu Nặc đang ngồi trong vườn tulip nói chuyện với dì Lữ.

Dì Lữ cười vui vẻ nhìn bụng cô, nói: "Tiểu Nặc, nếu bà ngoại cháu thấy được cháu ngày hôm nay chắc chắn sẽ rất vui."

Mắt Ngôn Tiểu Nặc sáng lên, khẽ cười: "Bà ngoại thích trẻ con nhất mà."

Dì Lữ ngồi bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: "Ở trong lâu đài mọi thứ vẫn ổn chứ?"

"Mọi thứ vẫn tốt." Ngôn Tiểu Nặc cười nói: "Cứ ở trong lâu đài suốt ngày có chút ngột ngạt nên cháu muốn tới đây thay đổi không khí."

Dì Lữ ngạc nhiên: "Có Tổng giám đốc Mặc ở bên cạnh mà cháu vẫn thấy ngột ngạt sao?"

Ngôn Tiểu Nặc trầm mặc một lúc rồi lại cười nói: "Cứ ở mãi một chỗ thì cũng sẽ thấy buồn chán."

Dì Lữ nhìn cô một lát, nhíu mày hỏi: "Tiểu Nặc, có phải cháu lại giận dỗi Tổng giám đốc Mặc không?"

Cô khẽ lắc đầu: "Dì lo lắng quá rồi, cháu chỉ muốn ra ngoài đi dạo chút thôi, thăm dì và thăm lũ trẻ."

Dì Lữ biết tính cách của Ngôn Tiểu Nặc, chỉ sợ cô lại chịu nhiều uất ức nhưng không nói ra vì không muốn người khác lo lắng.

Bà chỉ có thể thuận theo lời Ngôn Tiểu Nặc: "Vẫn phải cảm ơn cháu, ở đây có rất nhiều thứ bán được giả, có tiền rồi cuộc sống của lũ trẻ cũng được cải thiện"

Ngôn Tiểu Nặc nhìn đám trẻ đang chơi đùa ở nơi cách đó không xa, trên mặt mỗi đứa trẻ đều hiện lên nụ cười xán lạn.

Cô bất giác mỉm cười, nụ cười như nắng ban mai: "Nơi này đã được Ngôn Ngọc Thanh mua, cứ thế mà sử dụng, cũng coi như có thể dùng hết công suất."

Dì Lữ cười: "Tiểu Nặc, nơi này thuộc về cháu."

Cô ngạc nhiên hỏi: "Thuộc về cháu?"

"Đúng vậy." Dì Lữ nắm lấy tay cô, giải thích tỉ mỉ: "Buổi đấu giá hôm đó, Tổng giám đốc Mặc đã sang tên nơi này cho cháu, có thể nói nơi này là tài sản riêng của cháu."

Ngôn Tiểu Nặc không khỏi kinh ngạc, mở to mắt.

Biệt thự Nam Sơn này tuy không bằng biệt thự Hằng An nhưng quy mô cũng không nhỏ, hơn nữa môi trường lại thanh nhã, không gian tươi mới, giá trị cũng không nhỏ.

Hai ngôi biệt thự này đều thuộc về cô không biết bao nhiêu tiền nhỉ.

Dì Lữ biết mặc dù cô không xem trọng tiền bạc, nhưng giá trị nơi này tuyệt đối không nhỏ, bà cười, nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Tiểu Nặc, Tổng giám đốc Mặc thực sự tốt với cháu."

Tốt với cô... Ngôn Tiểu Nặc biết anh đổi tốt với cô, nhưng từ đầu đến cuối cô đều không dám đối diện với lời hứa của anh với Vi Vi.

Cô rất muốn anh nói với cô, rằng lời hứa đó là giả.

Nhưng từ khi Vi Vi tới đây cũng đã được sáu tháng, Mặc Tây Quyết cho phép Vi Vi ở trong lâu đài mà không nói lời nào.

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ mãi nghĩ mãi, nụ cười trên khuôn mặt cũng nhạt đi nhiều.

Dì Lữ nói với cô: "Tiểu Nặc, không còn sớm nữa, hay là cháu về đi? Nếu về muộn chắc chắn Tổng giám đốc Mặc sẽ lo lắng."

Ngôn Tiểu Nặc ngước lên nhìn sắc trời dần tối, nói: "Cháu muốn ở đây một thời gian."

Dì Lữ kinh ngạc: "Cháu không về lâu đài ư?"

"Cô ấy đương nhiên phải về." Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Mặc Tây Quyết vang lên, chiếc áo khoác gió bay nhè nhẹ càng khiến người ta muốn ngắm nhìn.

Lũ trẻ vốn dĩ đang chơi đùa thấy Mặc Tây Quyết liền tự động dừng lại, ngoan ngoãn im lặng không dám làm ồn.

Ngôn Tiểu Nặc bất đắc dĩ nói với dì Lữ: "Dì Lữ, dì đưa mấy đứa ra ngoài chơi đi."

Dì Lữ gật đầu, chào hỏi Mặc Tây Quyết: "Đây là lần đầu tiên Tổng giám đốc Mặc tới đây, là tới đón Tiểu Nặc sao? Tôi đưa lũ trẻ ra ngoài trước nhé."

Mặc Tây Quyết vẫn sầm mặt như cũ, chỉ gật gật đầu.

Dì Lữ nhanh chóng đưa đám trẻ ra ngoài, trước khi đi còn nháy mắt với Ngôn Tiểu Nặc, ý bảo cô mau chóng quay về với Mặc Tây Quyết.

Ngôn Tiểu Nặc làm như không thấy.

Trong sân vườn, những bông hoa đồ mi đang nở rộ như những bông tuyết chen chúc nhau, một cơn gió thoảng qua khiến đóa hoa nhè nhẹ đung đưa, vô cùng đẹp đẽ.

Mặc Tây Quyết bước đến trước mặt cô, thấy cô cúi đầu không nói gì bèn hỏi: "Sao em ra ngoài lại không nói gì?"

Cô thấp giọng nói: “Anh đang ngủ nên em không muốn làm phiền.”

“Giữa chúng ta không cần nói lời khách sáo như vậy.” Mặc Tây Quyết đặt tay lên trán cô: “Lạnh như vậy, chẳng lẽ ở lâu đài không có chỗ để em hít thở à?”

Ngôn Tiểu Nặc né tay anh: “Ở lâu đài rất tốt, chỉ là một mình ở đó lâu quá nên chán.

Mặc Tây Quyết nhíu mày, trầm giọng nói: “Một mình? Anh ở bên em mà gọi là một mình sao?"

Cô khẽ hỏi anh: “Em muốn ở đây một thời gian rồi sẽ về, có được không?” “Không được.” Mặc Tây Quyết thắng thắn bác bỏ đề nghị của cô.

Cô ngước đầu lên nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh, hỏi: “Sao lại không được?”

“Chỗ này quá nhiều trẻ con, không có lúc nào là không nghịch ngợm làm ồn, nhỡ làm ảnh hưởng đến em thì sao?” Anh nhìn cô, giọng nói đầy lo lắng: “Nếu em không thích ở lâu đài thì chúng ta về Hằng An

Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu trầm mặc.

Mặc Tây Quyết thấy lạ, hỏi cô: “Em không muốn về Hằng An sao?”

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu.

“Không muốn về lâu đài, không muốn ở Hằng An, chỉ muốn ở đây thôi. Giọng anh vô cùng bình tĩnh: “Là không muốn thấy anh sao?”

“Không phải!” Ngôn Tiểu Nặc vội nói: “Thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, em muốn yên tĩnh một mình."

Anh nhìn cô, không nói gì cả.

Cô không nghe thấy anh trả lời liền ngước lên nhìn, chỉ cảm thấy đôi mắt của anh giống như hồ nước sâu thẳm, tràn đầy lạnh lẽo.

Mặc Tây Quyết hỏi cô: “Ngôn Tiểu Nặc, có phải em giấu anh chuyện gì không?”

Cô khẽ lắc đầu, nói: “Em không giấu anh chuyện gì hết, ngược lại là anh, có phải đang giấu em điều gì không?”

Ánh mắt Mặc Tây Quyết lóe lên, hỏi: “Em hỏi như vậy là có ý gì?”

Cô nhìn tia sánh trong mắt anh, nhẹ giọng nói: “Không có ý gì hết.”

Lông mày anh nhíu chặt lại, nói: “Ngôn Tiểu Nặc, nếu em muốn biết chuyện gì thì cứ hỏi anh, chỉ cần em muốn biết anh sẽ nói hết cho em.

Cô ngạc nhiên nhìn Mặc Tây Quyết, cắn môi nhỏ giọng hỏi: “Mặc Tây Quyết, anh, anh thực sự coi trọng đứa bé trong bụng em như vậy sao?”


Mặc Tây Quyết hơi sững sờ, không hiểu tại sao cô lại hỏi vậy: “Con của anh và em, đương nhiên anh phải coi trọng.


Thực ra anh thấy rất tội lỗi về việc làm trước đây của mình, suýt chút nữa anh đã giết nhầm đứa con của mình, cho nên anh muốn dốc hết sức bù đắp cho nó.


Ngôn Tiểu Nặc khẽ gật đầu: "Cảm ơn anh, Mặc Tây Quyết"


Mặc Tây Quyết càng không hiểu chuyện gì, trong lòng rất sốt ruột: "Cảm ơn anh? Ngôn Tiểu Nặc, rốt cuộc em sao vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK