“Cảm ơn lời nhắc của cô.”
Ngôn Tiểu Nặc vừa cười vừa nói lời cảm ơn cô gái.
Cô gái nở nụ cười rất ngọt ngào, “Cô Ngôn không cần khách sáo, thang máy ở đây."
Cô còn dẫn Ngôn Tiểu Nặc đến bên cạnh thang máy, trước khi Ngôn Tiểu Nặc giơ tay ra liên ấn nút thang máy.
Thật là một cô gái nhanh nhẹn.
Lúc đứng đợi thang máy cùng Ngôn Tiểu Nặc cô gái vừa cười vừa nói, “Cô Ngôn không chỉ tài hoa, hơn nữa còn trông xinh đẹp thế này, thật là khiến người khác ngưỡng mộ."
Ngôn Tiểu Nặc có chút ngại ngùng bởi lời khen của cô gái, “Cô cũng rất xinh đẹp, khiến người khác vô cùng yêu mến”
“Cô quá khách sáo rồi”
Cô gái cười, “Thang máy tới rồi, mời cô”
Sau khi Ngôn Tiểu Nặc bước vào thang máy cô gái mới bước vào, đứng ở cửa ấn số tầng của bộ phận thiết kế.
Thang máy nhanh chóng đi thẳng lên, dừng lại ở tầng của bộ phận thiết kế, cô gái giữ nút thang máy, cười nói, “Cô Ngôn cứ đi từ từ, tôi tên là Hoàng Húc, cô có gì cần dặn dò cứ gọi thẳng đến quầy lễ tân tìm tôi”
“Được, cảm ơn cô, cô Hoàng.”
Ngôn Tiểu Nặc vừa cười vừa vẫy tay với cô gái.
Nhân viên làm việc vội vã đi lại trên hành lang, thế nhưng không ai lạnh lùng với cô, trong đó còn có một người rất tốt bụng chỉ đường cho cô, “Cô Ngôn, văn phòng của tổng thanh tra ở phía bên kia.”
“cần cô phải ra vẻ nịnh bợ sao, quên là 2 ngày trước cô Ngôn đã đến đây rồi sao?”
Ngôn Tiểu Nặc xấu hổ, “Không sao đâu, cô ấy cũng là có lòng tốt.
Đã làm phiền đến công việc của hai người rồi”
“Không phiền không phiền”
Hai người vội vàng nói rồi rời khỏi.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi, xem ra mọi người đều đã biết chuyện cô là đồ đệ của bà chủ Toàn Cơ rồi.
Đệ tử cuối cùng tương đương với người kế thừa từ đời này sang đời khác, xem ra những người này đều tưởng rằng cô sẽ là tổng thanh tra tương lai của bộ phận thiết kế của tập đoàn Đế Quốc.
Cô nhẹ nhàng gõ lên cửa văn phòng của bà chủ Toàn Cơ, một giọng nữ trong trẻo êm tai, “Mời vào”
Bà chủ Toàn Cơ nhìn thấy cô, gật đầu cười, “Cô đã đến rồi”
Sau đó chỉ vào một chiếc bàn làm việc bên cạnh, “Vị trí của cô ở bên đó.”
Ngôn Tiểu Nặc hơi cúi người, “Vâng, tổng thanh tra.”
“Hôm qua A Quyết sao vậy?”
Bà chủ Toàn Cơ thấy xung quanh không có ai, cô ngồi xuống mới hỏi.
Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc tối sầm lại, “Tâm trạng anh ấy không tốt. Nên lên cầu, may mà đã tìm được”
Bà chủ Toàn Cơ không muốn truy hỏi, nói, “Anh ấy không sao là tốt, thôi, thời gian làm việc chúng ta hãy nói chuyện công việc. Ngôn Tiểu Nặc ngồi ngay ngắn, lắng tai nghe.
“Tập đoàn Đế Quốc có chế độ chấm công, thông thường mà nói mỗi người đều nên nghiêm khắc tuân thủ.”
Bà chủ Toàn Cơ bình thản nói, “Có điều cô là đệ tử của tôi, tôi không bắt buộc những thứ ấy, chăm chỉ siêng năng cũng được, phân tán tự do cũng được, tôi chỉ xem trọng thành tích, hiểu không”
“Tôi hiểu rồi”
Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu.
Cô vẫn nên nghiêm túc một chút thì tốt hơn, từ giây phút mình bước vào tập đoàn Đế Quốc, rất nhiều đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào cô, cô không thể không tuân theo quy tắc, cô không muốn làm khó Mặc Tây Quyết.
“Nếu đã như vậy, chuyện thiết kế nhân vật trò chơi mà cô đã từng nói trước đó, cô có suy nghĩ gì?”
Vẻ mặt bà chủ Toàn Cơ nghiêm túc, bộ dạng nghiêm nghị nhưng vẫn xinh đẹp.
Ngôn Tiểu Nặc lấy một tập bản thảo thiết kế từ trong túi xách ra, “Cô xem qua trước đi, đây là bản thảo tôi đã vẽ trong thời gian rảnh rỗi.”
Bà chủ Toàn Cơ có chút kinh ngạc, vốn dĩ cô chỉ nghĩ Ngôn Tiểu Nặc có mạch suy nghĩ là tốt rồi, vậy mà Ngôn Tiểu Nặc đã có bản thiết kế phác thảo.
Sao cô có thể không vui được chứ? Sự chăm chỉ và nỗ lực như vậy, chỉ cần chỉ bảo một chút là có thể thành tài.
Trên khuôn mặt tuyệt đẹp của Bà chủ Toàn Cơ bất giác nở nụ cười, lật xem từng trang bản thiết kế phác thảo của Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy khẽ nói với bà chủ Toàn Cơ suy nghĩ trong lòng mình, “Trò chơi này vốn dĩ là nhập vai theo từng hiệp, căn cứ theo cách nhìn thế giới của nó, bối cảnh câu chuyện, thiết lập bối cảnh tính cách ban đầu của nhân vật, phong cách tổng thể là duy mỹ tiên hiệp.”
Bà chủ Toàn Cơ khẽ gật đầu, “Nói tiếp đi”
“Tất cả tôi đã thiết kế 6 nhân vật, đến từ những chủng tộc khác nhau.”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ vào nhân vật đầu tiên, “Cô ta là thiếu nữ đến từ thần tộc, khí chất cao quý, vẻ ngoài ngọt ngào, trang phục rất dịu dàng có khí chất thần tiên”
“Đây là yêu tộc, đây là quý tộc..... "
Ngôn Tiểu Nặc thao thao bất tuyệt giới thiệu, bà chủ Toàn Cơ cũng cầm bút chậm rãi sửa giúp cô một vài chi tiết, khiến bản thiết kế phác thảo ban đầu của cô trở nên hoàn hảo hơn.
“Được đấy, tôi rất hài lòng với suy nghĩ này của cô”
Bà chủ Toàn Cơ vui vẻ nói với cô, “Tôi đã giới thiệu cô với công ty trò chơi, bọn họ cũng đã vui vẻ đồng ý, hãy tận dụng cơ hội lần này”
Ngôn Tiểu Nặc hiểu lời nói của bà chủ Toàn Cơ.
Bắt đầu từ lúc cô đạt giải nhất của vòng loại cuộc thi thiết kế, đến giải nhất vòng chung kết lúc này, sau đó cô còn là đệ tử cuối cùng của bà chủ Toàn Cơ, tất cả những thứ này, đều đã khiến cô nổi tiếng.
Còn bây giờ mẫu trò chơi trên điện thoại đang được mọi người để mắt tới này sắp sửa ra mắt, tất cả người chơi đều đang chú ý về vấn đề hình tượng nhân vật trong trò chơi, nhân cơ hội này cô phải bộc lộ hết tài năng mới có thể tiến xa hơn.
“Sư phụ hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc kiên định, ngập tràn ý chí quyết tâm.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của trợ lý, “Xin chào tổng giám đốc.”
Mặc Tây Quyết đến rồi? Mặc Tây Quyết mặc một bộ vest đen bước vào văn phòng, Ngôn Tiểu Nặc là nhân viên mới vào, cô vội vàng rót trà cho Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết thấy cô thích ứng rất nhanh, khẽ gật đầu, đôi mắt đen láy nhìn thấy bản thiết kế phác thảo trên mặt bàn.
Anh cầm bản thiết kế phác thảo lên xem qua, ánh mắt nhìn sang bà chủ Toàn Cơ, “Những thứ này đều là cô ấy vẽ sao?”
Bà chủ Toàn Cơ gật đầu, “Đúng vậy, bản phác thảo cô ấy vẽ, em vừa mới xem qua, sau đó đã giúp cô ấy trau chuốt lại một chút.”
Mặc Tây Quyết “ừm”
một tiếng, đặt bản phác thảo xuống.
“Buổi tối em phải đưa Ngôn Uyển Cừ cùng đi ăn cơm với tổng giám đốc công ty trò chơi.”
Bà chủ Toàn Cơ nhẹ nhàng nói, “Em đã giới thiệu Ngôn Uyến Cừ làm nhà thiết kế mỹ thuật chính cho họ, nên đã hẹn gặp mặt bọn họ.”
“Nam hay nữa?”
Mặc Tây Quyết chỉ quan tâm về điều này. Bà chủ Toàn Cơ thở dài một hơi, “Nam, nghe nói hơn 50 tuổi”
“Cái gì?”
Mặc Tây Quyết chau mày, “Em đi gặp là được rồi, cô ấy không được phép đi”
Ngôn Tiểu Nặc chống tay lên trán.
Bà chủ Toàn Cơ không biết nói gì hơn, "Em đâu phải nhân vật chính.”
“Không được!"
Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc.
Khuôn mặt trang nhã xinh đẹp và thân hình thon thả cao ráo của cô, anh vừa nhìn cô đã khó có thể kìm chế lại được.
Huống hồ lúc dùng bữa thân mật, say rượu đỏ mặt, cô bị một lão già hơn 50 tuổi dòm ngó thì sao? Mặc Tây Quyết càng nghĩ sắc mặt càng xám xịt.
Ngôn Tiểu Nặc bất lực, “Có sư phụ ở đó, sẽ không sao đâu......
“Em còn gặp ít chuyện sao?”
Mặc Tây Quyết lập tức ngắt lời cô.
Bà chủ Toàn Cơ khuyên nhủ, “Chỉ là ăn cơm, hơn nữa đây là bước đầu tiên để cô ấy thăng hạng sự nghiệp......”
“Thăng hạng sự nghiệp?”
Mặc Tây Quyết lạnh lùng cười một tiếng, “Lẽ nào anh thua kém lão già ấy? Lấy lòng ông ta còn hơn lấy lòng anh?”
Bà chủ Toàn Cơ cạn lời, Ngôn Tiểu Nặc nói, “Lúc em đến đã có rất nhiều người nghi ngờ về mối quan hệ giữa chúng ta rồi, lần này có thể thay đổi sự chú ý của họ.”
“Cô gái láu cá này, chỉ biết lấy cớ.”
Mặc Tây Quyết lạnh lùng hừ một tiếng.
“Hình tượng của tổng giám đốc to lớn, nhất định phải giữ gìn cho tốt mới đúng.”
Ngôn Tiểu Nặc lại nịnh bợ thêm một câu.
Mặc Tây Quyết không nói thêm gì, rời khỏi với sắc mặt khó chịu. Bà chủ Toàn Cơ nhìn Mặc Tây Quyết, rồi lại nhìn cô, vừa cười vừa nói, “Đây là lần đầu tiên tôi thấy A Quyết bị nói tới mức phải bỏ đi đấy, vẫn là cô lợi hại.”
Ngôn Tiểu Nặc ngại ngùng cười, “Buổi tối khi nào chúng ta đi? Nên mặc trang phục gì?”
Bà chủ Toàn Cơ dịu dàng mỉm cười, “Trang điểm nhẹ nhàng, quần áo thì...... gọn gàng tự nhiên là được, 5 giờ chiều xuất phát”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu lia lịa.
Lúc này, điện thoại bàn trên mặt bàn của bà chủ Toàn Cơ vang lên, cô bước tới nghe hai câu rồi ngắt điện thoại nói với Ngôn Tiểu Nặc, “A Quyết bảo cô tới”
“Đến văn phòng anh ấy sao?”
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc.
Làm trò gì vậy? Bà chủ Toàn Cơ gật đầu, vừa cười vừa nói, “Mau đi đi, đề phòng anh ấy giở trò” Ngôn Tiểu Nặc tỏ vẻ vô cùng tán đồng, bà chủ Toàn Cơ rất hiểu Mặc Tây Quyết.
Người đàn ông này từ trước tới giờ đều vô cùng gian xảo, lòng dạ cũng cực kỳ đen tối.
Ngôn Tiểu Nặc đến văn phòng anh. Mặc Tây Quyết thấy cô đến liền đưa một bản tài liệu cho cô, “Qua đây xem tình trạng tiến triển của bên Liên Sơn”
Hóa ra là chuyện này.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng bước tới cầm tài liệu xem, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, “Thuận lợi như vậy sao?”
Gần như những người cô biết đều đăng ký nhận khoán vùng thung lũng ấy. Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng thơm lên má, “Đều là công lao của em”
“Em có công lao gì?”
Ngôn Tiểu Nặc có chút nghi hoặc hỏi.
“Không phải em đã gọi điện thoại về nhà để báo tin trước sao?”
Mặc Tây Quyết đùa giỡn với ngón tay thon dài của cô, “Nếu có em, sẽ khiến họ có cảm giác tin tưởng và kỳ vọng, việc thúc đẩy phương án cũng thuận lợi hơn rất nhiều."
Ngôn Tiểu Nặc không hiếu những lời nói vòng vèo này, bây giờ tình hình đều rất tốt, cô cũng cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng.
“Như vậy về sau bọn họ có thể sống cuộc sống tốt đẹp dựa vào bản thân mình rồi, sẽ không cần phải chờ đợi và dựa dẫm vào chút trợ cấp đó để sống nữa”
Đôi mắt sáng như sao của Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết, “Mặc Tây Quyết anh thật tốt!”
Nụ cười của Mặc Tây Quyết tràn đầy sự giễu cợt, “Anh tốt chỗ nào?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Tiểu Nặc đỏ ửng, khẽ nói, “Rất nhiều thứ tốt”
“Rất nhiều thứ là thứ gì?”
Mặc Tây Quyết thích ngắm dáng vẻ ngại ngùng lúng túng của cô, nên cứ trêu chọc cô, ngón tay vờn quanh xương quai xanh của cô.
Cảm giác ngứa ngáy trên da, dâng trào trong lòng cô, khiến cơ thể cô trở nên mềm yếu.
Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết dần sâu lắng, “Giống hôm qua em kêu la với anh sao?”
Khuôn mặt Ngôn Tiểu Nặc bỗng đỏ bừng đến cổ, đêm qua anh giống như đang trừng phạt, lại giống như là mê hoặc khiến cô nói ra rất nhiều câu nhục nhã, dùng mọi cách để kêu la, cầu xin anh.
Cô vừa thẹn vừa tức, “Không được phép nói nữa!”
Mặc Tây Quyết cười thành tiếng, thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nghĩ đến da mặt cô mỏng, nên không làm quá nữa. “Thôi, trêu em đấy.”
Mặc Tây Quyết xoa lên tóc cô, trong ngữ khí chỉ toàn là sự nuông chiêu, “Xe đang đợi em ở dưới tầng rồi, về Liên Sơn một chuyến, cho em một kỳ nghỉ ngắn hạn.”
Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô không bao giờ những tin vui như vậy, hơn nữa cô quả thực cũng có chút nhớ bà ngoại rồi.