*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng điều trị đặc biệt của viện điều dưỡng Holyland rất sạch sẽ ngăn nắp, ngay cả rèm cửa cũng không có chút bụi nào.
Ngôn Tiểu Nặc đặt bàn tay đang nắm chặt của mình lên tấm kính trên cửa sổ, lòng bàn tay bé nhỏ như bao phủ toàn bộ cảnh sắc ở trước mắt.
Trong phòng làm việc là một mảnh yên tĩnh, từ góc nhìn của bác sĩ Lí thì không thể nào thấy được biểu cảm của Ngôn Tiểu Nặc, mà chỉ nhìn thấy gương mặt nghiêng mỹ lệ của cô.
Người con gái ở trước mắt nhìn thì thấy rất dịu dàng, nhưng mà lại có thể đánh chị họ của mình trở thành người thực vật. Nghĩ tới đây, bác sĩ Lí lại thận trọng hơn một chút.
Giọng nói lạnh nhạt của Ngôn Tiểu Nặc vang lên: “Ông có biết Ngôn Uyển Cừ được đưa tới đâu không?”
Dưới đáy mắt của bác sĩ Lí lóe lên một tia do dự, sau đó lập tức trả lời: “Chuyện này, tôi cũng không biết.”
Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại, trong đôi mắt xinh đẹp phát sáng là một tầng lạnh giá.
Bác sĩ Lí bị dọa sợ, ông ta lặp lại lời nói: "Cô Ngôn, tôi, tôi thật sự không biết mà."
Ngôn Tiểu Nặc vẫn chưa nói gì thì ở bên ngoài cửa vang lên giọng nói nịnh nọt: “Quản gia Duy Đức, ông đến rồi sao.
Bác sĩ Lí lúc này chân tay lúng túng không biết phải làm sao.
Đôi mắt lạnh lùng của Ngôn Tiểu Nặc nhìn quản gia Duy Đức xuất hiện trước mắt mình.
Sau khi quản gia Duy Đức nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nhìn mình thì rất kinh ngạc, ông ta liền hỏi: “Cô Ngôn, sao cô lại ở đây.
Ngôn Tiểu Nặc hơi nghiêng cằm, hỏi: “Quản gia Duy Đức, ông có thể nói cho tôi biết, có phải Ngôn Uyển Cừ bị chuyển tới chỗ Vi Nhi rồi không?”
Đôi mắt của quản gia Duy Đức như một lưỡi dao rơi trên người bác sĩ Lí.
Bác sĩ Lí bị dọa sợ hãi, liền nói: “Quản gia Duy Đức, tôi không nói cho cô ấy mà, tôi thật sự không nói.
Ngôn Tiểu Nặc ra hiệu cho bác sĩ Lí đi ra ngoài, sau đó nói với quản gia Duy Đức: “Ông ta thực sự không nói, là tôi đoán ra.”
Quản gia Duy Đức thở dài: “Cô Ngôn thật sự rất thông minh”
Ngôn Tiểu Nặc hừ lạnh một tiếng: “Thông minh? Thông mình mà còn bị lừa thành bộ dạng như thế này sao? Vi Nhi muốn Ngôn Uyển Cừ làm gì?”
Quản gia Duy Đức cúi đầu xuống không nói gì.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ tới cuộc điện thoại mà Vi Nhi gọi cho cô, cô ta nói đây chỉ là bắt đầu mà thôi...
Trong lòng cô rối loạn, cô thấp giọng nói: “Tôi muốn đi tìm Mặc Tây Quyết
“Cô Ngôn!” Duy Đức bước lên hai bước chặn ở trước mặt Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nói: “Quản gia Duy Đức, ông không được ngăn cản tôi!”
“Cô đi tìm cậu chủ cũng không có tác dụng đâu.” Quản gia Duy Đức kiên nhẫn giải thích cho cô nghe: “Ước tính rằng bây giờ Ngôn Uyển Cừ đã được đưa tới chỗ của Vi Nhi rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc sững sờ.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên từng tiếng từng tiếng một khiến cho người khác có chút hoảng loan.
Ngôn Tiểu Nặc giơ tay lấy điện thoại từ trong túi xách ra, trên màn hình điện thoại hiển thị số điện thoại mà lần trước Vi Nhi gọi đến cho cô.
Cô lập tức ấn nút nghe, lạnh nhạt nói: “Cô có chuyện gì?”
Tiếng cười của Vi Nhi vang lên: “Vừa giờ nhận được một món quà không tồi. Cô Ngôn, tính ra thì Ngôn Uyển Cừ cũng là người thân của cô, bây giờ cô ta được đưa tới chỗ tôi, cô không vui sao?
“Vui?” Ngôn Tiểu Nặc cười lạnh: “Tại sao tôi phải vui?”
Giọng nói của Vi Nhi lười biếng, bộ dạng giống như rất vui vẻ: “Tôi nghe nói cô Ngôn coi trọng nhất là tình thân, tuy Ngôn Uyển Cừ đã biến thành thực vật rồi nhưng mà dựa và bản lĩnh của tôi, tôi nắm chắc 90% sẽ khiến cô tỉnh lại. Đây chẳng nhẽ không phải là một chuyện vui sao?”
Ngôn Tiểu Nặc hoảng loạn liên tục lùi về phía sau, quản gia Duy Đức thấy thế vội tiến lên đỡ cô.
Cô hất tay quản gia Duy Đức ra, hỏi từng chữ một: “Cô ta có thể tỉnh lại sao?”
“Tôi lừa cô làm gì?” Vi Nhi mỉm cười: “Nếu như có thể khiến cô ta tỉnh lại thì tôi sẽ nổi tiếng trong giới y học, chẳng phải sẽ rất đáng mừng sao?” Nói xong cô ta lại bổ sung thêm một câu: “Chuyện này A Quyết cũng biết, cho nên lúc tôi vừa mới nói với anh ấy thì anh ấy lập tức đồng ý”
Mỗi một chữ giống như một nhát dao trực tiếp đâm vào tim Ngôn Tiểu Nặc.
“Không, không đâu, anh ấy sẽ không đồng ý với cô đâu!” Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, lạc giọng nói: “Mặc Tây Quyết chắc chắn sẽ không đồng ý với cô đâu.”
Vi Nhi cười ra tiếng: “Ha ha... Ngôn Tiểu Nặc, có phải cô rất thất vọng không? Cô nghĩ mà xem, bố mẹ của Ngôn Uyển Cừ đều chết hết rồi, một khi cô ta tỉnh lại, cô ta sẽ buông tha cho cô sao? Ha ha...
Cười một lúc Vi Nhi lại nói: “Đúng rồi, cuối cùng A Quyết còn dặn dò tôi một câu, nhất định phải chữa khỏi cho Ngôn Uyển Cừ.
"Bich!"
Chiếc điện thoại trong tay Ngôn Tiểu Nặc rơi xuống đất.
Trước mắt cô tối đen, cô chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, cơ thể không khống chế được ngã ra đằng sau.
Quản gia Duy Đức nhanh tay đỡ lấy Ngôn Tiểu Nặc, hét to lên: “Người đâu! Nhanh tới đây!”
Bác sĩ nghe thấy quản gia Duy Đức hét liền vội vàng chạy tới, trực tiếp đưa Ngôn Tiểu Nặc vào phòng cấp cứu.
Trong lòng tay bàn tay quản gia Duy Đức có cảm giá ướt, ông ấy mở tay ra xem, là máu! Trong đầu “Ầm” một tiếng. Đây là lần đầu tiên quản gia Duy Đức có cảm giác thảm họa sắp ập đến.
Ông không còn quan tâm tới việc đi rửa tay mà vội vàng chạy theo.
Trưởng khoa nhìn thấy xảy ra chuyện như vậy bị dọa tới mức hồn bay phách lạc. Ông ta vội vàng mặc áo cấp cứu vào, đang chuẩn bị tiến vào trong phòng thì bị quản gia Duy Đức gọi lại: “Trưởng khoa, nhất định phải đảm bảo cô Ngôn bình an vô sự, nếu không ông cũng biết hậu quả như thế nào rồi đó.”
“Quản gia Duy Đức yên tâm đi, tôi đã liên hệ với trưởng khoa phụ sản rồi, bà ấy sẽ lập tức tới đây.” Trưởng khoa bảo đảm.
Quản gia Duy Đức đứng ở cửa, trong lòng cầu nguyện nếu như lần này mọi chuyện có thể bình an thì ông ấy sẽ gửi bộ xương già này đi dưỡng lão.
Nhưng mà ông trời dường như đối lập lại với quản gia Duy Đức. Trong lúc ông ấy đang lo lắng thì người mà ông ấy không muốn gặp nhất lúc này cũng đã tới rồi.
Mặc Tây Quyết mang một thân lạnh lùng tới phòng điều trị đặc biệt, trong đôi mắt đen nháy là sự tức giận: “Xảy ra chuyện gì?”
Quản gia Duy Đức lập tức cúi người xuống 90 độ, kể lại tất cả mọi chuyện vừa nãy cho Mặc Tây Quyết nghe.
Mặc Tây Quyết càng nghe thì vẻ mặt càng lạnh lùng, đôi mắt đen dài sâu thẳm nhìn về phía cửa kính của phòng bệnh. Xuyên qua cửa kính, anh nhìn thấy cô đang nằm trên giường bệnh.
Quản gia Duy Đức không dám thở mạnh, ông yên lặng đứng ở đó với Mặc Tây Quyết chờ đợi kết quả.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy bản thân mình như bị vất trong một lò lửa, dưới đáy tim như có một ngọn lửa đang cháy. Cô mở miệng ra, nói nhỏ một chữ: Nóng...
“Tỉnh rồi sao?”
Một giọng nói vui mừng truyền tới tại của cô, Ngôn Tiểu Nặc muốn mở mắt ra, cô lẩm bẩm nói: “Em muốn uống nước...
Nước ấm lập tức được đưa vào trong miệng của cô, nó giống như là mật ong ngọt ngào thanh mát, cô vô thức lè lưỡi ra liếm, uống rất nhiều nước.
Loại cảm giác như bị lửa đốt ở trong lòng cuối cùng cũng tán biển, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Lúc này cô mới từ từ mở mắt ra.
Cô chớp mắt, muốn nhìn rõ người đang ở trước mặt.
Gương mặt anh tuấn, đôi mắt đen nháy thâm sâu. Đây là gương mặt mà ngày nào cô cũng nhìn thấy, ngày nào nhìn cũng không chán. Nhưng mà vào giây phút này, cô lại cảm thấy từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nhìn rõ anh.
Mặc Tây Quyết nắm lấy tay cô, giọng nói hoảng loạn: “Ngôn Tiểu Nặc, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, em có sao không?”
Có sao không?
Ngôn Tiểu Nặc rất muốn cười, anh ở sau lưng cô cứu kẻ thù của cô, vậy anh có từng nghĩ cô sẽ sao không?
Mặc Tây Quyết muốn đặt tay mình lên trên trán cô để đo nhiệt độ. Nhưng mà Ngôn Tiểu Nặc nghiêng đầu tránh né.
Bàn tay của Mặc Tây Quyết dừng ở đó, anh thấp giọng nói: “Em bị sốt rồi, để anh sờ xem có nóng không.”
Ngôn Tiểu Nặc bướng bỉnh nghiêng đầu đi, nhất quyết không quay đầu lại nhìn anh. ở trong phòng là một mảng ngượng ngùng.
Đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc dừng trên tay của mình, chiếc nhẫn đỏ ngọc màu hồng tự tay anh đeo lên cho cô đang lóe sáng, nó khiến cho trái tim của cô rất đau đớn.
Ngày hôm đó anh nói với cô, anh sẽ chăm sóc cô cả đời, cả đời này đều đối xử tốt với cô, tuyệt đối sẽ không rời xa cô, sẽ không phản bội cô.
Thật là buồn cười!
Ngôn Tiểu Nặc cười lạnh, giơ tay muốn tháo chiếc nhẫn ra.
Trong phòng điều trị đặc biệt của viện điều dưỡng Holyland rất sạch sẽ ngăn nắp, ngay cả rèm cửa cũng không có chút bụi nào.
Ngôn Tiểu Nặc đặt bàn tay đang nắm chặt của mình lên tấm kính trên cửa sổ, lòng bàn tay bé nhỏ như bao phủ toàn bộ cảnh sắc ở trước mắt.
Trong phòng làm việc là một mảnh yên tĩnh, từ góc nhìn của bác sĩ Lí thì không thể nào thấy được biểu cảm của Ngôn Tiểu Nặc, mà chỉ nhìn thấy gương mặt nghiêng mỹ lệ của cô.
Người con gái ở trước mắt nhìn thì thấy rất dịu dàng, nhưng mà lại có thể đánh chị họ của mình trở thành người thực vật. Nghĩ tới đây, bác sĩ Lí lại thận trọng hơn một chút.
Giọng nói lạnh nhạt của Ngôn Tiểu Nặc vang lên: “Ông có biết Ngôn Uyển Cừ được đưa tới đâu không?”
Dưới đáy mắt của bác sĩ Lí lóe lên một tia do dự, sau đó lập tức trả lời: “Chuyện này, tôi cũng không biết.”
Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại, trong đôi mắt xinh đẹp phát sáng là một tầng lạnh giá.
Bác sĩ Lí bị dọa sợ, ông ta lặp lại lời nói: "Cô Ngôn, tôi, tôi thật sự không biết mà."
Ngôn Tiểu Nặc vẫn chưa nói gì thì ở bên ngoài cửa vang lên giọng nói nịnh nọt: “Quản gia Duy Đức, ông đến rồi sao.
Bác sĩ Lí lúc này chân tay lúng túng không biết phải làm sao.
Đôi mắt lạnh lùng của Ngôn Tiểu Nặc nhìn quản gia Duy Đức xuất hiện trước mắt mình.
Sau khi quản gia Duy Đức nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nhìn mình thì rất kinh ngạc, ông ta liền hỏi: “Cô Ngôn, sao cô lại ở đây.
Ngôn Tiểu Nặc hơi nghiêng cằm, hỏi: “Quản gia Duy Đức, ông có thể nói cho tôi biết, có phải Ngôn Uyển Cừ bị chuyển tới chỗ Vi Nhi rồi không?”
Đôi mắt của quản gia Duy Đức như một lưỡi dao rơi trên người bác sĩ Lí.
Bác sĩ Lí bị dọa sợ hãi, liền nói: “Quản gia Duy Đức, tôi không nói cho cô ấy mà, tôi thật sự không nói.
Ngôn Tiểu Nặc ra hiệu cho bác sĩ Lí đi ra ngoài, sau đó nói với quản gia Duy Đức: “Ông ta thực sự không nói, là tôi đoán ra.”
Quản gia Duy Đức thở dài: “Cô Ngôn thật sự rất thông minh”
Ngôn Tiểu Nặc hừ lạnh một tiếng: “Thông minh? Thông mình mà còn bị lừa thành bộ dạng như thế này sao? Vi Nhi muốn Ngôn Uyển Cừ làm gì?”
Quản gia Duy Đức cúi đầu xuống không nói gì.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ tới cuộc điện thoại mà Vi Nhi gọi cho cô, cô ta nói đây chỉ là bắt đầu mà thôi...
Trong lòng cô rối loạn, cô thấp giọng nói: “Tôi muốn đi tìm Mặc Tây Quyết
“Cô Ngôn!” Duy Đức bước lên hai bước chặn ở trước mặt Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nói: “Quản gia Duy Đức, ông không được ngăn cản tôi!”
“Cô đi tìm cậu chủ cũng không có tác dụng đâu.” Quản gia Duy Đức kiên nhẫn giải thích cho cô nghe: “Ước tính rằng bây giờ Ngôn Uyển Cừ đã được đưa tới chỗ của Vi Nhi rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc sững sờ.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên từng tiếng từng tiếng một khiến cho người khác có chút hoảng loan.
Ngôn Tiểu Nặc giơ tay lấy điện thoại từ trong túi xách ra, trên màn hình điện thoại hiển thị số điện thoại mà lần trước Vi Nhi gọi đến cho cô.
Cô lập tức ấn nút nghe, lạnh nhạt nói: “Cô có chuyện gì?”
Tiếng cười của Vi Nhi vang lên: “Vừa giờ nhận được một món quà không tồi. Cô Ngôn, tính ra thì Ngôn Uyển Cừ cũng là người thân của cô, bây giờ cô ta được đưa tới chỗ tôi, cô không vui sao?
“Vui?” Ngôn Tiểu Nặc cười lạnh: “Tại sao tôi phải vui?”
Giọng nói của Vi Nhi lười biếng, bộ dạng giống như rất vui vẻ: “Tôi nghe nói cô Ngôn coi trọng nhất là tình thân, tuy Ngôn Uyển Cừ đã biến thành thực vật rồi nhưng mà dựa và bản lĩnh của tôi, tôi nắm chắc 90% sẽ khiến cô tỉnh lại. Đây chẳng nhẽ không phải là một chuyện vui sao?”
Ngôn Tiểu Nặc hoảng loạn liên tục lùi về phía sau, quản gia Duy Đức thấy thế vội tiến lên đỡ cô.
Cô hất tay quản gia Duy Đức ra, hỏi từng chữ một: “Cô ta có thể tỉnh lại sao?”
“Tôi lừa cô làm gì?” Vi Nhi mỉm cười: “Nếu như có thể khiến cô ta tỉnh lại thì tôi sẽ nổi tiếng trong giới y học, chẳng phải sẽ rất đáng mừng sao?” Nói xong cô ta lại bổ sung thêm một câu: “Chuyện này A Quyết cũng biết, cho nên lúc tôi vừa mới nói với anh ấy thì anh ấy lập tức đồng ý”
Mỗi một chữ giống như một nhát dao trực tiếp đâm vào tim Ngôn Tiểu Nặc.
“Không, không đâu, anh ấy sẽ không đồng ý với cô đâu!” Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, lạc giọng nói: “Mặc Tây Quyết chắc chắn sẽ không đồng ý với cô đâu.”
Vi Nhi cười ra tiếng: “Ha ha... Ngôn Tiểu Nặc, có phải cô rất thất vọng không? Cô nghĩ mà xem, bố mẹ của Ngôn Uyển Cừ đều chết hết rồi, một khi cô ta tỉnh lại, cô ta sẽ buông tha cho cô sao? Ha ha...
Cười một lúc Vi Nhi lại nói: “Đúng rồi, cuối cùng A Quyết còn dặn dò tôi một câu, nhất định phải chữa khỏi cho Ngôn Uyển Cừ.
"Bich!"
Chiếc điện thoại trong tay Ngôn Tiểu Nặc rơi xuống đất.
Trước mắt cô tối đen, cô chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, cơ thể không khống chế được ngã ra đằng sau.
Quản gia Duy Đức nhanh tay đỡ lấy Ngôn Tiểu Nặc, hét to lên: “Người đâu! Nhanh tới đây!”
Bác sĩ nghe thấy quản gia Duy Đức hét liền vội vàng chạy tới, trực tiếp đưa Ngôn Tiểu Nặc vào phòng cấp cứu.
Trong lòng tay bàn tay quản gia Duy Đức có cảm giá ướt, ông ấy mở tay ra xem, là máu! Trong đầu “Ầm” một tiếng. Đây là lần đầu tiên quản gia Duy Đức có cảm giác thảm họa sắp ập đến.
Ông không còn quan tâm tới việc đi rửa tay mà vội vàng chạy theo.
Trưởng khoa nhìn thấy xảy ra chuyện như vậy bị dọa tới mức hồn bay phách lạc. Ông ta vội vàng mặc áo cấp cứu vào, đang chuẩn bị tiến vào trong phòng thì bị quản gia Duy Đức gọi lại: “Trưởng khoa, nhất định phải đảm bảo cô Ngôn bình an vô sự, nếu không ông cũng biết hậu quả như thế nào rồi đó.”
“Quản gia Duy Đức yên tâm đi, tôi đã liên hệ với trưởng khoa phụ sản rồi, bà ấy sẽ lập tức tới đây.” Trưởng khoa bảo đảm.
Quản gia Duy Đức đứng ở cửa, trong lòng cầu nguyện nếu như lần này mọi chuyện có thể bình an thì ông ấy sẽ gửi bộ xương già này đi dưỡng lão.
Nhưng mà ông trời dường như đối lập lại với quản gia Duy Đức. Trong lúc ông ấy đang lo lắng thì người mà ông ấy không muốn gặp nhất lúc này cũng đã tới rồi.
Mặc Tây Quyết mang một thân lạnh lùng tới phòng điều trị đặc biệt, trong đôi mắt đen nháy là sự tức giận: “Xảy ra chuyện gì?”
Quản gia Duy Đức lập tức cúi người xuống 90 độ, kể lại tất cả mọi chuyện vừa nãy cho Mặc Tây Quyết nghe.
Mặc Tây Quyết càng nghe thì vẻ mặt càng lạnh lùng, đôi mắt đen dài sâu thẳm nhìn về phía cửa kính của phòng bệnh. Xuyên qua cửa kính, anh nhìn thấy cô đang nằm trên giường bệnh.
Quản gia Duy Đức không dám thở mạnh, ông yên lặng đứng ở đó với Mặc Tây Quyết chờ đợi kết quả.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy bản thân mình như bị vất trong một lò lửa, dưới đáy tim như có một ngọn lửa đang cháy. Cô mở miệng ra, nói nhỏ một chữ: Nóng...
“Tỉnh rồi sao?”
Một giọng nói vui mừng truyền tới tại của cô, Ngôn Tiểu Nặc muốn mở mắt ra, cô lẩm bẩm nói: “Em muốn uống nước...
Nước ấm lập tức được đưa vào trong miệng của cô, nó giống như là mật ong ngọt ngào thanh mát, cô vô thức lè lưỡi ra liếm, uống rất nhiều nước.
Loại cảm giác như bị lửa đốt ở trong lòng cuối cùng cũng tán biển, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Lúc này cô mới từ từ mở mắt ra.
Cô chớp mắt, muốn nhìn rõ người đang ở trước mặt.
Gương mặt anh tuấn, đôi mắt đen nháy thâm sâu. Đây là gương mặt mà ngày nào cô cũng nhìn thấy, ngày nào nhìn cũng không chán. Nhưng mà vào giây phút này, cô lại cảm thấy từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nhìn rõ anh.
Mặc Tây Quyết nắm lấy tay cô, giọng nói hoảng loạn: “Ngôn Tiểu Nặc, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, em có sao không?”
Có sao không?
Ngôn Tiểu Nặc rất muốn cười, anh ở sau lưng cô cứu kẻ thù của cô, vậy anh có từng nghĩ cô sẽ sao không?
Mặc Tây Quyết muốn đặt tay mình lên trên trán cô để đo nhiệt độ. Nhưng mà Ngôn Tiểu Nặc nghiêng đầu tránh né.
Bàn tay của Mặc Tây Quyết dừng ở đó, anh thấp giọng nói: “Em bị sốt rồi, để anh sờ xem có nóng không.”
Ngôn Tiểu Nặc bướng bỉnh nghiêng đầu đi, nhất quyết không quay đầu lại nhìn anh. ở trong phòng là một mảng ngượng ngùng.
Đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc dừng trên tay của mình, chiếc nhẫn đỏ ngọc màu hồng tự tay anh đeo lên cho cô đang lóe sáng, nó khiến cho trái tim của cô rất đau đớn.
Ngày hôm đó anh nói với cô, anh sẽ chăm sóc cô cả đời, cả đời này đều đối xử tốt với cô, tuyệt đối sẽ không rời xa cô, sẽ không phản bội cô.
Thật là buồn cười!
Ngôn Tiểu Nặc cười lạnh, giơ tay muốn tháo chiếc nhẫn ra.