Tòa lâu đài của anh từ lúc nào lại có cảnh tượng này?
Người giúp việc nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Mặc Tây Quyết bị dọa run rẩy. Ước gì có cái lỗ nào chui xuống hoặc là bản thân lập tức biến mất.
Bầu không khí vui vẻ bị thay thế bởi sự căng thắng sợ hãi.
Ngôn Tiểu Nặc uống mấy cốc rượu, vốn dĩ tửu lượng của cô rất kém, uống một ngụm thôi cũng có cảm giác say rồi. Giây phút này cô cũng mơ mơ hồ hồ rồi. Đôi mắt ngây thơ nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng ở cửa, đột nhiên cô mỉm cười phong tình quyển rũ.
Cô lảo đảo bước về phía Mặc Tây Quyết, leo lên người anh, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh về rồi hả?”
Mùi rượu trên người cô làm anh khó chịu nhăn mày, nhưng mà vẫn nhẹ giọng nói: “Anh về rồi”
“Anh đi đâu vậy? Không thèm nói cho em biết.” Tay Ngôn Tiểu Nặc chỉ vào bộ tây trang đắt tiên của Mặc Tây Quyết, trên tay cô vẫn còn dính bơ.
Nhưng mà Mặc Tây Quyết không thèm để ý, vẫy tay với người giúp việc biểu thị bảo bọn họ đi ra ngoài.
Người giúp việc liền vội vàng rời đi, có người lo lắng nhìn Ngôn Tiểu Nặc, cô Ngôn uống rượu thành cái dạng này còn dùng giọng nói đó nói chuyện với tổng giám đốc, hy vọng cô không bị làm sao.
Trong phòng khách chỉ còn lại anh và cô, anh ôm lấy cô, nhưng mà cô lại phản kháng: “Bỏ em ra, không được ôm em.”
Cô đột nhiên giãy giụa khiến anh không kịp đề phòng, suýt chút nữa khiến cô ngã trên mặt đất. Mặc Tây Quyết nhanh tay đỡ lấy cô.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy một trận choáng váng, cả người rơi vào vòng tay của anh. Đột nhiên cô khóc lớn.
“Ngoan, em say rồi, anh đưa em về phòng ngủ.” Giọng nói của Mặc Tây Quyết dịu dàng, người con gái ở trong lòng tựa như con mèo bị thương, khiến cho anh chỉ muốn nuông chiều cô.
“Em không muốn, em không muốn ngủ” Ngôn Tiểu Nặc chớp mắt, nước mắt như hạt trân châu rơi xuống.
Anh hơi nhíu mày khi nhìn thấy nước mắt của cô, anh giơ tay lên lau nước mắt cho cô, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Làm sao vậy? Sao lại khóc?”
“Không có ai ở với em...” Giọng nói ủy khuất của Ngôn Tiểu Nặc vang lên.
“Có anh” Mặc Tây Quyết nói, anh cúi đầu xuống hôn lên đỉnh đầu cô, an ủi cô.
Dạo lâu sau lẫn không thấy cô nói chuyện, Mặc Tây Quyết phát hiện cô đã ngủ từ lâu rồi. Nhẹ nhàng ôm cô bước vào phòng chính rồi đặt cô lên giường ngủ.
Lúc Ngôn tiểu Nặc tỉnh dậy vẫn cảm thấy đầu hơi nặng. Bây giờ là mấy giờ rồi? Sao cô lại nằm ở đây?
Từ trên giường ngồi dậy, cô đang chuẩn bị xuống giường thì phát hiện trên đầu giường có một bát canh giải rượu.
Cô bưng lên uống, đầu óc cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Đứng dậy mới phát hiện bản thân mặc quần áo ngủ, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, chẳng nhẽ người giúp việc trong lâu đài thay quần áo giúp cô sao?
Cô không nghĩ nhiều nữa, đứng dậy bước tới kéo rèm cửa số ra.
Thì ra đã buổi chiều rồi, sao lại muộn như vậy rồi?
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại. Là Mặc Tây Quyết.
“Còn đau đầu không?”
Vẻ mặt của anh bình tĩnh, Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu: “Không sao rồi”
“Đói không?”
Anh nói, lúc này cô mới cảm thấy hơi đói, cho nên gật đầu.
“Đi thôi, đi ăn cơm” Giọng nói của Mặc Tây Quyết bình tĩnh không có cảm xúc.
“Vâng.” Ngôn tiếu Nặc đáp lại anh, rồi cùng anh đi xuống tầng.
Trong phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, lúc trước có mùi vị của bánh và rượu hòa quyện lại với nhau, bây giờ trong không khí đã được thanh lọc sạch sẽ, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngôn Tiểu Nặc cùng Mặc Tây Quyết đi vào nhà ăn ăn cơm, cô phát hiện bây giờ đã là 5 giờ chiều rồi.
Hôm nay sẽ trôi qua nhanh như vậy sao?
Trong lòng cô thở dài một tiếng, may là bản thân mình cũng đã ăn bánh sinh nhật rồi, cũng đã ăn mì trường thọ mà bà ngoại nấu, cho nên sinh nhật năm nay cũng không tồi.
“Ăn mì” Mặc Tây Quyết bưng một bát mì từ nhà bếp ra.
Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt: “Mì này...”
“Ăn được, không có độc đâu” Vẻ mặt của Mặc Tây Quyết không được tự nhiên.
Một bát mì lớn, độ dày mỏng không đều, trứng thì bị rải rác khắp nơi, nhưng hình như không bị đứt đoạn.
“Anh làm hả?” Ngôn Tiểu Nặc nghĩ không ra ai trong nhà bếp lại có kỹ thuật làm ra bát mì này.
Vẻ mặt của Mặc Tây Quyết càng không được tự nhiên, hừ lạnh một tiếng: “Chẳng phải em bảo sinh nhật thì phải ăn loại mì này sao? Còn không ăn nhanh lên."
Ngôn Tiểu Nặc không kìm được cười tươi, sau đó bắt đầu ăn mì.
Mặc dù mì trường thọ mà Mặc Tây Quyết làm nhìn không được đẹp cho lắm, nhưng mà mùi vị cũng được. Đây chắc là lần đầu tiên anh ấy làm, cô không được ghét bỏ.
Từng miếng một ăn hết bát mì, với cả cũng không hề bị đứt đoạn. Sau khi ăn xong Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy bụng hơi căng, cho nên đứng dậy.
“Em đi đâu vậy?” Mặc Tây Quyết nhìn thấy cô đứng dậy, liên năm lấy cổ tay cô hỏi.
“Ăn hơi no cho nên em đứng dậy cho tiêu thức ăn” Ngôn Tiểu Nặc xoa bụng của mình.
“Vậy em nghỉ ngơi một chút đi, đợi dạo nữa anh dẫn em đi ra ngoài” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói.
Ngôn Tiểu Nặc cười: "“Muộn như vậy rồi còn đi đâu nữa.”
“Hôm nay là giáng sinh, cũng là sinh nhật của em, em không muốn ra ngoài chơi sao?” Đôi mắt đen nháy của Mặc Tây Quyết nhìn cô, đôi mắt sâu và tối như màn đêm.
“Có chứ”
Nghỉ ngơi một lúc, Mặc Tây Quyết dẫn Ngôn Tiểu Nặc đi ra ngoài. Ngồi trên xe, cô nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Sắp tới rồi” Mặc Tây Quyết điềm tĩnh nói.
Chiếc xe di chuyển tới một nơi, sau đó Mặc Tây Quyết bảo cô xuống xe.
Ngôn Tiểu Nặc bước xuống xe, một vùng đất hoang dã xuất hiện trong tâm mắt của cô, mặt cô hơi hoang mang. Anh dẫn cô đi chơi, chính là tới nơi hoang dã không có cỏ này sao? Đùa cái gì thế?
Mặc Tây Quyết giơ tay về phía cô, thấp giọng: “Đi với anh"
Chẳng nhẽ sinh nhật của cô lại trở thành cuốc cuộc phiêu lưu hoang dã sao? Còn chuyện kỳ lạ hơn thế nào sao?
Cô đi theo Mặc Tây Quyết tiến về phía trước, ở nơi đây rất lạnh. Cô cảm thấy bản thân mình sắp đóng băng rồi.
Đột nhiên một khinh khí cầu to lớn xuất hiện trước mắt cô, cô vẫn chưa kịp phản ứng thì Mặc Tây Quyết đã dẫn cô lên.
Nói là khinh khí câu nhưng thực ra nó là một căn nhà nhỏ có thể bay. Bân trong là đủ loại máy sưởi, bổn phía được lắp các kính cường lực trong suốt, có thể xem tất cả các cảnh ở bên ngoài.
Cô vừa mới đứng vững, thì Mặc Tây Quyết ở bên tai cô nói: “Đứng vững rồi”
Khinh khí cầu bay lên.
Từ từ lên cao, giây phút này Ngôn Tiểu Nặc phát hiện không có chút gió nào. Cho nên cô không cần phải lo lắng sẽ có một cơn gió thối bay cô đi.
Khinh khí cầu bay lên một độ cao nhất định, cô mới phát hiện ra, thì ra ở trên cao nhìn xuống dưới, phong cảnh lại như thế này.
Cô có thế nhìn thấy thoáng qua các ngọn núi.
Cô không nhịn được bò lên trên tấm kính nhìn xuống dưới.
Mặc Tây Quyết hơi cười, anh nhấn một nút ấn ở phía góc.
Ngôn Tiếu Nặc nhìn thấy, vô số quả bóng hình quả đào màu hồng bay từ phía dưới lên, sau một lúc cô bị bao quanh bởi các quả bóng.
Nhìn những quả bóng màu hồng bay từ phía dưới lên bay xung quanh bản thân, cô có cảm giác bản thân mình đang ở trong thế giới của các quả bóng.
Mơ mộng, lãng mạng.
Cô bị Mặc Tây Quyết ôm vào trong lòng, cô nghe thấy giọng nói của anh: “Thích không?”
Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ tới niềm vui này, cô gật đầu lia lịa: “Rất thích.”
Mặc Tây Quyết hơi cười, anh thấp giọng nói: “Còn có thứ em sẽ thích hơn nữa”
“Hả?” Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy khinh khí cầu dần dần biến mất, thay vào đó là những bông hoa tuyết nhỏ lì ti.
“Mặc Tây Quyết, sao anh biết hôm nay tuyết sẽ rơi?” Đôi mắt của cô phát sáng, nhìn những bông tuyết đang rơi, trong lòng càng thêm ấm áp.
“Sáng nay anh đi tìm người thiết kế” Mặc Tây Quyết điềm tĩnh nói: “Hôm nay vốn dĩ sẽ không có tuyết rơi”
Trái tim cô đập nhanh, sáng nay anh ra ngoài là vì chuyện này sao?
Đôi mắt sáng của cô gái giống như nước mùa thu, trong vắt tới mức anh có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong đó.
Hơi thở của cô như một liều thuốc kích thích khiến anh không kìm lòng được cúi đâu xuống hôn lên môi cô.
Môi của anh mêm mại, còn mang theo độ ấm, khiến trái tim cô đập loạn nhịp.
“Mặc Tây Quyết...” Giọng nói của cô mêm mại như một chiếc lông vũ.
Anh đặt môi của mình lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Sắp hạ cánh rồi”
“Hả?” Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, lúc này cô mới nhận ra bọn họ đã đi qua nửa thành phố và tới sân thượng của tập đoàn Đế Quốc.
Sân thượng cao như vậy, bất giác cô rùng mình.
Mặc Tây Quyết khoác lên người cô một chiếc áo khoác dày, anh cũng mặc một chiếc khác. Giống hệt cảnh tượng lúc trước bọn họ ở London ngắm tuyết rơi.
“Nào, xuống đi” Mặc Tây Quyết mở cửa ra, kéo Ngôn Tiểu Nặc xuống.
Ngôn Tiểu Nặc người thấy mùi thơm nồng đậm của hoa hồng, cô vẫn chưa kịp phản ứng thì bốn phía đèn phát sáng.
Trên sân thượng tối om, đèn được thắp sáng trưng, ở giữa sân là một cây thông lớn, ở bên cạnh cây thông là một chiếc bánh sinh nhật.
Ngoài chỗ mà bọn họ bước đi, thì toàn bộ được rải cánh hoa hồng.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy hoa hồng, trong lòng lập tức vui vẻ kêu lên một tiếng. Cô từng nói với Mặc Tây Quyết, ngày sinh nhật của mình cô thích nhất là được tặng hoa hồng, anh ấy thực sự đã làm như vậy.
Trước đó thì nhìn thấy khinh khí câu, bóng bay, tuyết rơi. Bây giờ thì là những bông hoa hồng tươi sắc. Sinh nhật năm nay, còn gì bằng nữa.
Mặc Tây Quyết thấp giọng nói: “Nào, chúng ta tới thắp nến”
“Vâng.
Ngay lập tức đèn được tắt, chỉ còn lại những ánh đèn nhỏ trên cây thông.
Mặc Tây Quyết câm lấy nến, dùng bật lửa đốt nến. Sau đó cắm từng cây nến nhỏ vào chiếc bánh.
“Em ước đi” Mặc Tây Quyết đặt bật lửa xuống, nhẹ giọng nói với cô.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, chắp hai tay và nhắm mắt lại, ước nguyện trong lòng.
Mặc Tây Quyết đưa dao cho cô: “Em cắt bánh đi.”
“Ừm” Cô cầm lấy dao, cắt một miếng nhỏ.
“Khụ khụ” Đột nhiên Mặc Tây Quyết quay đầu đi chỗ khác ho.
“Anh sao vậy?' Ngôn Tiểu Nặc vội bỏ con dao xuống, nắm lấy tay anh. Bây giờ cô mới cảm nhận thấy, tay của anh lạnh như băng: “Anh bị cảm lạnh sao?”
“Khụ khụ, không sao, anh không sao?” Mặc Tây Quyết lật tay nắm lấy tay cô, cười với cô: “Chắc là do gió lạnh luồn vào một chút thôi, không sao đâu”
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi, giúp anh kéo chặt cổ áo vào: “Chúng ta về thôi."
Anh lắc đầu “Em vẫn chưa ăn bánh, anh ăn với em”
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy giọng nói của anh hơi thay đối, cô bắt đầu lo lăng sợ anh bị cảm lạnh thật.
Nhưng mà bánh đã đưa tới bên miệng của cô rồi, cô chỉ có thế há miệng ra căn một miếng, vị thơm ngọt ngào, ngon hơn bánh cô làm nhiều.
Một nụ hôn nồng cháy kéo theo, anh cùng cô chia sẻ sự ngọt ngào.
Đột nhiên có thứ gì đó rơi vào người cô, cô ngẩng đầu lên. Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt ra, là cánh hoa hồng đỏ, ở trên trời rơi xuống mưa hoa hồng.
Cô kinh ngạc gọi tên Mặc Tây Quyết: “Mặc Tây Quyết, cơn mưa này thật đẹp.”
Nhưng mà mặc Tây Quyết không đáp lại cô, anh ôm chặt lấy cô, nhắm mắt lại, dọa Ngôn Tiểu Nặc sợ hãi.