Chỉ có điều đôi mắt cô sưng lên rõ rệt, cô khẽ nhắm mắt lại.
Mặc Tây Quyết thấy vậy nói khẽ: “Hay là ngủ một chút không?”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, giọng mềm mại: “Em ngủ một chút, khi nào ăn cơm thì gọi em dậy.”
Mặc Tây Quyết liền gọi Tú Cầu đi xuống, Tú Cầu ngoan ngoãn trèo xuống cạnh giường đôi mắt nhìn vào Ngôn Tiểu Nặc.
Tú Câu vừa ở trên giường nhưng Mặc Tây Quyết cũng không gọi người giúp việc tới thay ga giường nữa, mà chỉ ôm Ngôn Tiểu Nặc đến phòng bên cạnh đế ngủ.
Tú Cầu đứng dậy đi theo họ, thấy Ngôn Tiểu Nặc đang nằm ngủ, nó liền đứng cạnh bên giường, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Ngôn Tiểu Nặc cười nói với Tú Cầu: “Tú Cầu, em ra ngoài chơi đi, để chị ngủ một chút.”
Tú Cầu hình như nghe ra lời Ngôn Tiểu Nặc nói với nó vậy, nó bước tới cửa sổ bên cạnh ngắm phong cảnh rồi lại quay người lại nhìn Ngôn Tiểu Nặc.
Chỉ cần trước khi Ngôn Tiểu Nặc ngủ Tú Cầu không được trèo lên giường thì Mặc Tây Quyết sẽ không làm gì, anh nằm cạnh cô và ôm cô vào trong lòng.
Ngôn Tiểu Nặc năm quay lưng lại với anh một hồi lâu không có động tĩnh gì, Mặc Tây Quyết nghĩ cô ngủ sau rồi, nhưng lại phát hiện ra tấm chăn trên người cô dần dần bị kéo xuống, anh giật mình nhanh chóng kéo chiếc chăn lại đắp lên người cho cô.
Mặc Tây Quyết đưa tay lên gối thấy gối ướt đẫm, anh nhanh chóng ôm người Ngôn Tiểu Nặc lại, lúc này mới phát hiện trên hàng mi của cô vẫn còn những giọt nước mắt đọng lại.
Hoá ra Ngôn Tiểu Nặc không ngủ, trong đầu luôn nghĩ đến ánh mắt giận dữ của Phó Cảnh Dao nhìn vào cô, mọi việc đến một cách đột ngột không kịp trở tay, cô không biết nên xử lý thế nào mới tốt.
Càng nghĩ càng thấy tự trách, cứ cäm lấy góc chăn rồi khóc thầm.
Mặc Tây Quyết cúi đầu xuống hôn lên mí mắt cô, với sự dịu dàng và âu yếm anh nói khẽ: “Đừng khóc nữa.”
Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy, những giọt nước mắt lại chảy càng nhanh hơn, đôi môi rung lên, thút thít không nói lên lời.
Mặc Tây Quyết nói nhẹ nhàng: “Em không sai, không cần phải như vậy”
Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc run lên, “Nhưng, cô ấy chắc chắn là rất hận em”
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng thơm lên má cô, giọng nói trầm ấm kèm theo sự âu yếm: “Hay là, để anh xử lý giúp em?”
“Không cẩn” Ngôn Tiểu Nặc vội vàng lắc đầu, “Chờ cô ấy nguôi giận, em sẽ đi nói chuyện với cô ấy.”
Mặc Tây Quyết khẽ mỉm cười, đây mới là cô ấy, mặc dù gặp phải trắc trở, nhưng rất nhanh tích cực đổi diện với điều đó.
“Vậy trước đó, em không được khóc nữa.” Mặc Tây Quyết lập tức nói và đôi môi thì hôn lên mi mắt cô một hồi lâu.
Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ lên, giọng nói nhỏ nhẹ: “Anh đừng chà đi chà lại như thế nữa, buồn.”
“Buồn sao?” Giọng nói của Mặc Tây Quyết rõng rạc kèm theo sự trêu đùa, bàn tay anh bất giác đặt lên, “Buồn ở đâu?”
Lúc này Ngôn Tiếu Nặc mới phát hiện cơ thể cô bị anh lột sạch, cô giật mình, nhanh chóng túm chặt lấy bàn tay đang sờ lên cô, trong giọng nói đầy xấu hổ: “Tú Cầu vẫn đang ở đăng kia”
Mặc Tây Quyết dường như không có ý muốn dừng lại, giọng nói trầm xuống: “Vậy chúng ta vào nhà tắm”
Ngôn Tiểu Nặc bị anh ôm bổng lên đi vào nhà tắm, cô ngạc nhiên lên, anh chàng này từ khi nào mà lại mở nước trong bồn tắm vậy?
Mặc Tây Quyết ôm cô chìm vào trong bồn tắm, giọng nói trầm xuống và khàn đi: “Anh phát hiện khi em ở trong bồn tắm cánh cửa dễ mở hơn.”
Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ ửng lên như những con têm bị hấp vậy, cô cần vào vai anh một cái, không dám ngước mặt lên giận dỗi nói: “Anh thật đáng ghét!”
Mặc Tây Quyết cúi đầu xuống cười, đôi môi mỏng lưu luyến trên môi cô để lại một vệt đỏ.
Ngôn Tiểu Nặc từ trước tới nay đều rất sợ nước, chỉ có thể ôm chặt lấy vòng eo của anh, mặc anh làm những gì anh muốn.
Làm xong, cô được anh tắm rửa cho sạch sẽ, rồi lại bế lên giường, trong giọng nói mang theo sự quan tâm: “Có mệt không?”
Ngôn Tiểu Nặc mệt đến nỗi mắt cô không mở ra được, chỉ gật đầu nhẹ, “Em ngủ một lát.”
Mặc Tây Quyết ôm cô ngủ một giấc ngắn, khi anh tỉnh dậy cô vân đang ngủ say, thấy cô ngủ say như vậy, nên không lỡ đánh thức cô dậy, một mình anh ngồi dậy.
“Cậu chủ.” Người giúp việc hầu hạ đứng ở ngoài, thấy Mặc Tây Quyết bước ra liên cúi đầu chào.
Mặc Tây Quyết hơi gật đầu, bước về phía trước vài bước mới nói: “Tới đây nói chuyện.”
Người giúp việc không dám nói thêm, nhanh chóng đi nhẹ nhàng về phía trước nói: “Quản gia Duy Đức nhờ tôi nói với cậu, nói là việc mà cậu nhờ ông điều tra đã có kết quả rồi”
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói: “Dặn dò nhà bếp nấu chút thức ăn, không được phép đánh thức cô ấy dậy.”
Người giúp việc nghĩ đến cảnh tượng lúc sáng, đâu dám chọc giận, vội vàng đồng ý làm theo lời anh nói.
Mặc Tây Quyết đến chỗ quản gia Duy Đức, Duy Đức thấy Mặc Tây Quyết tới, liền đứng dậy hành lễ với anh.
“Ông cứ ngồi đi” Mặc Tây Quyết bước vào, ngồi xuống chiếc ghế mây màu trắng nói: “Nhà họ Phó thế nào rồi?”
Quản gia Duy Đức nói: “Phó học giả tự đứng ra giải quyết, sắp xếp những người khách hôm nay, nghe nói còn giữ ở lại dùng bữa trưa”
Mặc Tây Quyết khẽ gật đầu, trong ánh mắt của anh hiện lên sắc lạnh nhạt: “Đã tìm ra là ai chưa?”
“Đã điều tra ra rồi ạ” Quản gia Duy Đức đưa cho anh danh sách đã phô tô ra, “Không những chỉ nguyên tên mà còn bao gồm hành tung gần đây của những người này, ở đâu làm gì, đều viết rất rõ ràng”
Mặc Tây Quyết cầm lấy tờ danh sách hài lòng gật đầu, “Vất vả cho ông rồi”
Quản gia Duy Đức cười nhẹ nói: “Giúp được cậu chủ và cô Ngôn, đó là việc mà tôi nên làm.”
“Ông nghỉ ngơi cho tốt, sớm hồi phục” Mặc Tây Quyết nói một câu, rồi cầm theo tờ danh sách rời đi.
“Vâng, cậu chủ đi cẩn thận.” Duy Đức nhìn theo bóng dáng vội vàng của Mặc Tây Quyết, rất cung cúng và nói.
Trong ánh mắt lại hiện lên một chút lo lắng, việc xảy ra với nhà họ Phó, Duy Đức cũng nghe nói rồi, không biết lúc này chắc cô Ngôn rất buồn.
Duy Đức luôn cảm thấy, sự việc không hề kết thúc một cách dễ dàng như vậy.
Ngôn Tiểu Nặc tỉnh dậy sau một giấc ngủ cảm thấy tốt hơn rất nhiều, Tú Cầu cũng tỉnh theo, chạy đến cạnh giường vẫy đuôi với cô.
Cô mở cửa ra, Tú Cầu liên chạy nhanh ra ngoài, xem ra dường như nó muốn đi vệ sinh.
Ngôn Tiểu Nặc cười lên, vào trong phòng tắm rửa mặt,một chút, dùng chiếc khăn lạnh trà lên mắt cô, đôi mắt sưng của cô đã đỡ hơn rất nhiều.
Cô bôi một chút kem lên, nhìn không đến nỗi quá lộ.
Người trong lâu đài rất đông, chút nữa đi ăn cơm không biết sẽ có bao nhiêu người nhìn cô, cũng không biết sẽ như thế nào khi cô xuống ăn tối.
Ngôn Tiểu Nặc sửa soạn xong rồi bước ra khỏi nhà tắm, thay xong quần áo rồi cánh cửa reo lên vài lần.
Cô bước tới mở cửa, thấy người giúp việc đang đẩy chiếc xe ăn đứng ở ngoài cửa cười và nói với cô: “Cô Ngôn, Cậu chủ căn dặn, mang đồ ăn đến cho cô.”
Ở đây ăn, không cần phải xuống dưới ăn, Mặc Tây Quyết thật hiểu cô.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc thấy an ủi phần nào, cười nói với người giúp việc: “Mặc Tây Quyết đâu?”
Người giúp việc trả lời trung thực: “Cậu chủ có chút việc phải giải quyết, cậu ấy có dặn, xử lý xong sẽ về ăn cơm cùng cô, còn đặc biệt dặn dò, nếu như cô đói rồi thì cứ ăn trước ạ, không cần phải đợi cậu ấy”
Anh chàng Mặc Tây Quyết này, dặn dò gì mà kỹ vậy, thấy ánh mắt ngưỡng mộ và ý cười của người giúp việc, cô có chút cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng để cho người giúp việc đem vào, cô giúp cô ấy sắp xếp thức ăn lên bàn.
Vừa bày xong thì Mặc Tây Quyết trở về, người giúp việc nhanh chóng đẩy chiếc xe thức ăn trống ra ngoài, còn cẩn thận nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ngôn Tiểu Nặc bước tới kéo rèm cửa ra, cả căn phòng được ánh nắng chiếu rọi vào, căn phòng bỗng chốc sáng hắn lên, và màu xanh lá cây trên bệ cửa sổ xanh như ngọc trông rất đáng yêu.
Tâm trạng của Mặc Tây Quyết cũng đột nhiên tốt lên rất nhiều, tiến lên đặt tay lên vai Ngôn Tiểu Nặc dịu dàng nói: “Tới ăn cơm thôi."
Ngôn Tiểu Nặc cười gật đầu, cùng Mặc Tây Quyết ngồi xuống ăn cơm.
Thức ăn có màu sắc rất bắt mắt, được đựng trong chiếc bát sứ màu trắng trong suốt, Ngôn Tiểu Nặc gắp một miếng, thấy rất ngon miệng, cô hài lòng gật đầu.
Mặc Tây Quyết thấy cô ăn cơm rất chậm, nhưng chí ít cũng ăn được một chút, trong lòng anh cũng thấy yên tâm phần nào.
Ngôn Tiểu Nặc dùng bữa xong, gọi người giúp việc đến dọn dẹp thức ăn, rồi cùng Mặc Tây Quyết đẩy chiếc ghế sofa nhỏ vào trước cửa sổ, thấy ánh nắng và cỏ cây bên ngoài cửa sổ, và những cây linh sam mọc um tùm trong vườn, rồi cùng Mặc Tây Quyết thưởng thức uống trà.
Cô nhấp một ngụm trà nhỏ, cười và nói: “Nếu như có thể cho một chút mật ong vào trong trà đen này thì tốt!”
Mặc Tây Quyết hơi ngạc nhiên: “Thêm mật ong? Chắc chắn là ngon chứ”
Ngôn Tiểu Nặc cười giải thích với anh: “Kỳ Môn vốn dĩ uống vào ấm bụng, em nghĩ là cho chút mật ong vào uống sẽ ngon hơn.”
Mặc Tây Quyết cười nhẹ: “Đạo lý của em thật không ít, sau này muốn uống kiểu gì thì uống.”
Ngôn Tiểu Nặc đặt tách trà sứ nhỏ màu tím xuống nói với Mặc Tây Quyết: “Vừa rồi nhà họ Phó có gọi điện cho em, họ muốn bưởi chiều em qua đó một chuyến”
Mặc Tây Quyết nheo mày lại: “Ai gọi điện cho em vậy?”
“Là ông Phó." Ngôn Tiểu Nặc nói, rồi thấy sắc mặt của Mặc Tây Quyết không có một chút thoải mái nào, cô lại nói, “Dù sao sớm muộn gì em cũng phải đến nhà họ Phó một chuyến, chỉ bằng nhân lúc này đến”
Mặc Tây Quyết hơi gật đầu, có Phó học giả ở đó, thiết nghĩ không đến nỗi quá đáng, nhưng anh vẫn lo lắng: “Anh đi cùng em.”
Ngôn Tiểu Nặc từ chối: “Để em tự đi, nhà họ Phó là gia đình có giáo dục, sẽ không làm gì với em đâu.”
“Anh chỉ sợ họ gây sự với em, sau đó em lại mềm lòng, lại gây rắc rối với anh.” Mặc Tây Quyết nói thắng, “Hãy đồng ý họ bất cứ việc gì nhưng không được phép nhường anh cho họ.”
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên nhìn anh, dở khóc dở cười: “Không đến nỗi như vậy chứ?”
Anh chàng này thực sự cho mình là một bữa ăn béo bổ, người nhà họ Phó không thể tìm lấy một chỗ khác vừa ý hay sao.
Có điều để được đi, cô gật đầu: “Em biết chừng mực, biết mình nên làm gì”
Mặc Tây Quyết cười lên, không nói thêm điều gì, trong lòng tự hỏi làm thế nào để lấy được tin tức từ nhà họ Phó.
Hai người ngồi với nhau một chút, rồi Mặc Tây Quyết đứng dậy nói: “Anh đưa em đi, vừa hay chiều nay công ty có cuộc họp.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, ngắm lại mình và chỉnh sửa quần áo đầu tóc trước gương, sau đó lên xe của Mặc Tây Quyết rời đi.
Chiếc xe rất nhanh đã tới nhà họ Phó, Mặc Tây Quyết lại kiểm tra điện thoại của cô một lần nữa và nói với cô: “Có chuyện gì thì gọi điện cho anh."