Mục lục
Tổng Tài Cuồng Vợ - Ngôn Tiểu Nặc - Mặc Tây Quyết (full 406 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngôn Tiểu Nặc vừa cầm điện thoại di động lên thì Lục Đình đã đến.

"Đang định gọi điện thoại cho anh, sao bây giờ anh mới đến?" Ngôn Tiểu Nặc đứng lên hỏi.

Lục Đình mỉm cười nói: "Không cẩn thận ngủ quên mất, lúc đi ra gõ cửa phòng em thấy không có động tĩnh gì cả, anh cũng nghĩ là em đi làm trước-"

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, đem đồ đã chuẩn bị xong đưa cho Lục Đình.

Lục Đình nhận lấy tài liệu mà Ngôn Tiểu Nặc đã chỉnh sửa xong.

Anh ta dùng tay phải...

Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nghĩ tới, hình như tay trái của anh ta từ sáng đến giờ chưa hề nâng lên.

Lục Đình nói: "Chúng ta mau đi dạy thôi, bọn nhỏ đang chờ rồi."

Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ nhiều nữa, vội vàng đi ra ngoài.

Lúc này Lục Đình mới thở phào nhẹ nhõm.

Bọn trẻ làm bài tập hôm qua cô giao rất nghiêm túc, Ngôn Tiểu Nặc thu bài tập lại, mã số đầy đủ, đặt ở góc bên trái của bàn.

Cô nhìn Lục Đình giảng bài, anh dùng phấn vẽ lên trên bảng đen, nhưng khi dùng khăn lau xóa đi cũng vẫn dùng một cánh tay...

Ngôn Tiểu Nặc cau mày, nghi ngờ trước đó bỏ lỡ lại dấy lên.

Lục Đình đã nhận ra điều gì đó nhưng vẫn bình thản gật đầu cười với cô.


Ý anh ta là mình không có việc gì sao?

Ngôn Tiểu Nặc ngẩn ra.

Nhớ tới những điều mà buổi sáng hiệu trưởng nói với cô giáo Tào, cô cũng không muốn mắt qua mày lại với Lục Đình ở trong lớp, vội vàng cúi đầu.

Lúc tan học, Ngôn Tiểu Nặc thừa dịp hai người cùng đi lên tầng, hỏi Lục Đình: "Tay trái của anh không sao chứ?"

Lục Đình cười lắc đầu: "Hôm qua làm bánh ngọt nên tay trái mới bị mỏi, có chút đau nhức, không có gì đáng ngại."

Ngôn Tiếu Nặc thở phào nhẹ nhõm: "Em lại tưởng rằng anh bị làm sao chứ”

"Nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, không có chuyện gì.” Lục Đình mỉm cười ý nói cô hãy yên tâm, sau đó chuyển chủ đề: "Chúng ta phải nhìn thật kĩ xem bài tập của bọn nhỏ có ổn không”

Ngôn Tiểu Nặc cũng hứng thú, dọn dẹp đống đồ trên bàn, lại cầm giẻ lau thật sạch, sau đó mới đặt bài tập lên.

Lục Đình đứng bên cạnh nhìn, đôi môi không kìm được cũng cong lên theo.

Thấy cô hứng thú như vậy, so với lúc vừa rồi đã ổn hơn rất nhiều, trong lòng anh ta cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Ngôn Tiểu Nặc biết tay của Lục Đình không tiện, kéo một cái ghế cho anh ta ngồi bên cạnh mình, cùng nhau xem bài vẽ.

Lục Đình nghiêm túc nhìn từng bức tranh một, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện với Ngôn Tiểu Nặc vài câu.

Hai người đều là những người vô cùng tài giỏi xuất chúng, mặc dù phòng làm việc rất nhỏ bé, cũng rất đơn giản, nhưng khi ánh sáng mặt trời chiếu lên trên người họ lại giống như được phủ lên một lớp ánh nhũ.

Cho nên lúc cô giáo Tào đến, thấy cảnh tượng như vậy cũng không khỏi ngẩn người.

Ngôn Tiểu Nặc cảm giác ngoài cửa có người, cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc lên tiếng: "Cô giáo Tào?"

Lục Đình nghe được cũng buông bản vẽ xuống.

Ngôn Tiểu Nặc thấy cô giáo Tào đứng ở cửa không nói lời nào, cũng đứng lên: "Cô giáo Tào, có chuyện gì thì vào trong nói. Trên mặt cô giáo Tào thoáng qua vẻ lúng túng: "Không ngờ thầy giáo Lục cũng ở đây”

Ánh mắt Lục Đình lướt qua tia nghi hoặc, hỏi: "Cô giáo Tào tìm Tiểu Nặc có chuyện gì sao? Vậy tôi sẽ đi trước”

Vừa nói, anh ta liên đi ra ngoài.

"A, không, thầy giáo Lục không cần đi đâu." Cô giáo Tào liền vội vàng nói, mặt đỏ lên, nhìn Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu nói: "Tôi tới để xin lỗi cô giáo Ngôn"

Lục Đình kinh ngạc nhìn hai người.

Cô giáo Tào tiếp tục nói: "Buổi sáng tôi đã lỡ lời, thật sự xin lỗi."

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy rất kỳ lạ. Cô mới tới trường mầm non này có mấy ngày, cũng không quen biết nhiều người ở nơi đây, cùng lắm cũng chỉ gật đầu xã giao mà thôi.

Buổi sáng hiệu trưởng đã nói chuyện với cô ta, nếu như cô ta có lòng, chắc chắn đã lập tức xin lỗi cô.

Người có thể nói xấu ngay trước mặt người khác như vậy thì tố chất chắc chắn cũng không cao.

Ngôn Tiểu Nặc thấy mặc dù cô ta nhìn mình, nhưng ánh mắt lại luôn dừng lại trên người Lục Đình.

Cô mỉm cười nói: "Cô giáo Tào thật là khách khí, không cân như vậy đâu, tôi sẽ không để ở trong lòng."

Cô giáo Tào thở phào nhẹ nhõm, lại nở nụ cười: "Cô giáo Ngôn không tức giận là tốt rồi." Khóe mắt lại liếc sang người Lục Đình, thấy Lục Đình cũng không có điều gì không vui, cô ta lại càng cười rạng rỡ hơn: “Cô giáo Ngôn đang bận sao? Có cần tôi giúp không?”

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy rất hài hước. Cô dạy mĩ thuật, cô giáo Tào dạy ngữ văn, hai lĩnh vực quả thực hoàn toàn khác nhau như vậy mà cô ta vẫn tự tin mặt không đỏ tim không đập nói muốn giúp.

Lục Đình chậm rãi nói: “Cô giáo Tào thật có lòng, chỉ là tôi đang xem tranh của bọn trẻ, có cô giáo Ngôn giúp tôi là được."

Cô giáo Tào bị Lục Đình cự tuyệt, trên mặt bỗng chốc đỏ bừng, cô ta chẳng thể làm gì khác chỉ đành nói: "Vậy tôi không quấy rầy thầy Lục làm việc nữa, xin phép đi trước” Lúc đi còn không quên nhìn Lục Đình bằng ánh mắt ai oán.

Ngôn Tiểu Nặc cười lên, cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Lục Đình bất đắc dĩ hỏi: "Buổi sáng cô ta nói điều gì không hay sao?”

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến mấy lời nói nhằm nhí kia, cảm thấy không có cách nào lặp lại được, chỉ nói qua loa: "Không có gì, chỉ là chút hiểu lầm thôi”

Lục Đình là người thông minh, lập tức hiểu ra, anh ta cũng không nói nhiều, ngồi xuống tiếp tục nhìn bài vẽ.

Ngôn Tiểu Nặc cùng Lục Đình chọn lựa trong hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chọn ra ba bức tranh hài lòng nhất.

"Em cảm thấy bức nào là đẹp nhất?" Lục Đình đứng dậy rót hai ly trà, đưa cho Ngôn Tiểu Nặc một ly.

Ngôn Tiểu Nặc cười chỉ về phía bức vẽ trước mặt: "Bức tranh hoa sen này, màu sắc rõ ràng, đậm nhạt vừa đủ, so với một đứa bé, có thể biểu đạt được hết ý nghĩa lại không hề bị giới hạn, quả thực là hiếm thấy đúng không?”

Lục Đình gật đầu nói: "Bức này quả thực không tệ, nhưng em nhìn thử bức tranh kia thì thế nào?”

Ngôn Tiểu Nặc cầm bức tranh lên nhìn, cười nói: "Mấy quả trứng gà, đứa nhỏ này thích Leonardo da Vinci sao?"

"Nhưng anh lại cảm thấy cho dù là ánh sáng hay mức độ đậm nhạt, hay là những đường cong, đều rất xuất sắc nhỉ?" Lục Đình cười nói: "Đối với sức sáng tạo, đó cũng chỉ là thứ yếu."

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu một cái, cảm thấy Lục Đình nói cũng rất có lý, cô nói: "Đợi lát nữa chúng ta đưa cho hiệu trưởng xem một chút."

Lục Đình ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ, nói: "Không gấp, bây giờ bọn nhỏ đã tan học, hiệu trưởng chắc chắn không ở phòng làm việc"

Ngôn Tiểu Nặc cười nói: "Bận bịu quá nên thời gian cũng trôi nhanh thật đó, em còn tưởng rằng chưa đến buổi trưa cơ."

Cô mỉm cười, thản nhiên vô lo, giống như bông hoa diễm lệ, vừa sáng ngời lại vừa lay động lòng người.

Lục Đình chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái vui vẻ, nụ cười cũng càng dịu dàng hơn.

Ngôn Tiểu Nặc ngượng ngùng cúi đầu, uống một hớp trà.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh huyên náo.

Không đợi Ngôn Tiểu Nặc đi ra nhìn đã có người trực tiếp đi vào.

Là một đôi vợ chồng, trong tay người phụ nữ còn dắt theo một bé trai.

Ngôn Tiểu Nặc lập tức hiểu ra, cười nói: "Là phụ huynh của em Hiên Hiên sao? Mau ngôi đi"

"Chào cô giáo Ngôn, chào thầy giáo Lục." Ba mẹ của Hiên Hiên cười rất tươi.

Chỉ là Hiên Hiên vân luôn cúi đầu. Ngôn Tiểu Nặc mấy hôm nay ở chung cùng đám trẻ, biết đứa nhóc Hiên Hiên này vô cùng hiểu chuyện, chuyện này là thế nào?

Lục Đình cười cầm hai cái ghế đến, nói: "Mời ngồi”

Ba mẹ của Hiên Hiên vội vàng từ chối: "Không dám ngồi, không dám"

Ngôn Tiểu Nặc cười nói: "Đứa bé Hiên Hiên này rất ngoan, rất cố gắng chăm chỉ, cũng vô cùng hiểu chuyện”

Nghe được Ngôn Tiểu Nặc khen con trai mình, hai vợ chồng cười tươi như hoa: "Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là nó rất ít nói"

Ngôn Tiểu Nặc cười nói: "Trẻ nhỏ hay xấu hổ cũng là điều rất bình thường”

"Cô giáo Ngôn thật biết ăn nói, không nói dối cô, đứa bé này không nói nhiều, bình thường chỉ thích vẽ tranh, nhất là vẽ phác họa." Mẹ của Hiên Hiên nói liên tục: “Tối hôm qua để vẽ trứng gà mà nó tốn cả mấy tiếng đồng hồ."

Ngôn Tiểu Nặc vừa nghe liền nhìn Lục Đình một cái.

Còn Lục Đình vẫn im lặng quan sát phản ứng của Hiên Hiên. Thấy mẹ mình nói nhiều, đứa bé cũng cảm thấy hơi bất an, thậm chí còn nóng vội kéo lấy tay áo mẹ mình.

Mẹ của Hiên Hiên liền vỗ vỗ lên bàn tay nhỏ của con trai.

Ba của Hiên Hiên cũng nói thêm: "Đứa nhỏ thích như vậy chúng tôi cũng không có cách nào, cũng đành để mặc cho con làm."

Lục Đình cười nói: "Bài tập của Hiên Hiên làm rất tốt, tôi và cô giáo Ngôn đều rất thích trứng gà mà em ấy vẽ, đang định mang đến cho hiệu trưởng xem."

Ba mẹ của Hiên Hiên vô cùng vui sướng, liên tục nói cảm ơn: "Cảm ơn thầy giáo Lục, cảm ơn cô giáo Ngôn!"

Ngôn Tiểu Nặc không quen được người khác nói như vậy, vội vàng nói: "Mọi người không cần phải như vậy, bây giờ cũng không còn sớm nữa, mau quay về thôi."

"Được, được!" Mẹ của Hiên Hiên nói, vỗ lên lưng của Hiên Hiên: "Mau nói cảm ơn cô giáo Ngôn và thầy giáo Lục đi, từ lúc vào đến bây giờ chẳng nói gì cả, chẳng ra sao hết?"

Hiên Hiên đỏ bừng mặt, nói một câu: "Cảm ơn cô giáo Ngôn, cảm ơn thầy giáo Lục."

Khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu nổi niềm vui sướng mà đỏ bừng lên, đôi mắt to tròn trong suốt nhìn Ngôn Tiểu Nặc cùng Lục Đình.

Ngôn Tiểu Nặc cũng vui lây, cười dịu dàng: "Cố gắng nỗ lực nhé, cố lên!

Khuôn mặt lo lắng của Hiên Hiên giờ phút này mới giãn ra hoàn toàn, gật đầu thật mạnh.

Vừa tiễn cả nhà Hiên Hiên về, Ngôn Tiểu Nặc đứng ở trong hành lang nhẹ nhàng cảm khái: "Thương thay cho tấm lòng cha mẹ”"

Lục Đình không hề đáp lời, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp.

Ngôn Tiểu Nặc thở dài một tiếng: "Nhìn ba mẹ của Hiên Hiên quần áo gọn gàng, cũng không phải những người tùy tiện, nhưng vì con cái của mình, vẫn phải buông xuống dáng vẻ bình thường."

Lục Đình trầm mặc một hồi, nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn bóng lưng của anh ta, ánh mắt thoáng qua chút thở dài.

Ăn cơm trưa xong, đầu bếp Quý và cô đứng ở cửa nói chuyện: "Cô giáo Ngôn, tôi nghe nói nhà trẻ của chúng ta cũng ghi tên tham dự cuộc thi vẽ tranh của thành phố?”


Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười gật đầu: "Ngày hôm qua tôi cũng mới nghe hiệu trưởng nhắc tới."


"Cháu của tôi chính là Tiểu Đồng, nó cũng ở lớp bé." Đầu bếp Quý chỉ vào cô bé mặc quần áo màu hồng đang cúi đầu ăn cơm: "Đứa nhỏ này cũng rất đáng thương, mới sinh ra, ba nó đã mất, em gái đáng thương của tôi cũng vất vả nuôi nó lớn từng này..."


Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào Tiểu Đồng đang ngoan ngoãn ăn cơm, nhẹ nhàng nói: "Bức tranh của đứa nhóc này cũng rất đẹp."


Đầu bếp Quý vui mừng nói: "Cô giáo Ngôn chọn tranh của nó vẽ sao?" Ngôn Tiểu Nặc cũng không nói dối, gật đầu một cái: "Chỉ là phải cho hiệu trưởng xem rồi mới tính tiếp được"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK