*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ sau khi Ngôn Tiểu Nặc mang thai, chỗ chuyên ngồi của cô giống như một cái phòng ngủ thu nhỏ, bên trong trải đầy nệm mềm, ghế ngồi cũng được bố trí hết sức thoải mái. Cho dù là ngồi ở trên hay là nằm ở dưới đất cũng đều vô cùng thoải mái.
Mặc Tây Quyết ôm cô ngồi ở phía sau xe, tinh tế quan sát sắc mặt của cô.
Trên khuôn mặt trắng ngần có chút hồng hào, đôi mắt dịu dàng trong trẻo như hoa anh đào, xem ra tâm trạng của cô rất tốt.
Giọng nói của Mặc Tây Quyết mang theo sự quan tâm: "Hôm nay đến đây chơi với ông Phó vui lắm đúng không?"
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, giọng nói như tiếng nước chảy trong vườn hoa, vô cùng êm tại:
"Đúng ạ, nhà ông Phó mới xây thêm một cái hồ cá, nhìn rất đẹp."
Mặc Tây Quyết ôm cô thật chặt, cúi thấp đầu, mặt dán sát vào bụng cô.
Mùi hương trên người cô làm cho anh vừa say mê vừa an tâm, nói bằng một giọng rất yêu chiều: "Em thích là được rồi."
"Hả?" Trong đầu bỗng xuất hiện một câu nói làm Ngôn Tiểu Nặc còn chưa phản ứng lại, cô vội vàng nói: "Ông nội Phó ở một mình rất buồn chán, hơn nữa ông cũng rất quan tâm em..."
Mặc Tây Quyết dịu dàng cắt đứt lời nói của cô: "Không cần giải thích tỉ mỉ như vậy, ông Phó rất quan tâm em. Anh không có ở nhà, em ở trong lâu dài cũng không có ai nói chuyện, ra ngoài tìm người nói chuyện cũng tốt."
Mắt Ngôn Tiểu Nặc không khỏi trừng lớn, vô cùng kinh ngạc: "Mặc Tây Quyết, hôm nay anh không sao chứ?"
Mặc Tây Quyết nhíu mày, híp mắt lại, giọng nói cũng trầm xuống: "Là sao?"
"Trước đây anh chẳng phải không thích em ra ngoài sao?" Ngôn Tiểu nặc nhìn vẻ mặt không thoái mái của anh, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Ngày trước mỗi lần em ra ngoài anh đều lo lắng sốt ruột."
"Đấy là vì em không nói không rằng đã chạy mất" Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói, rõ ràng là anh vô cùng bất mãn.
Ngôn Tiểu Nặc không còn gì để biện minh, về điểm này cô rất đuối lý.
Ngôn Tiểu Nặc bị anh nói đến mức có chút ngại ngùng, ôm chặt lấy cổ anh, đem đầu dựa sát vào vai anh.
Dáng vẻ giống như chú chim nhỏ nép vào người khiến cho nỗi bực dọc trong lòng Mặc Tây Quyết đều tan biến hết, anh cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến phía trước có tài xế đang ngồi, mặt bỗng cảm thấy có chút nong nóng.
Dáng vẻ cô yêu kiểu động lòng người, giống như hoa đào trôi nổi dập dềnh trên mặt nước mùa xuân, Mặc Tây Quyết không kìm được càng hôn sâu hơn.
Xe vẫn vững vàng đi về phía trước, Ngôn Tiểu Nặc không dám phát ra bất kì tiếng động nào, chỉ có thể mặc kệ Mặc Tây Quyết muốn làm gì thì làm.
Cô hít thở khó khăn đến mức không khống chế được, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, cơ thể bắt đầu mềm nhũn thành một vũng nước.
Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy rung động xao xuyến, con người đen láy nóng như lửa, cái tay đang ôm cô bắt đầu trở nên không đàng hoàng.
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi thật chặt, nhìn ngoài cửa sổ xe cộ đi lại đông nườm nượp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tới mức có thể nhỏ ra máu, nói với anh: "Hay là đừng...
"Sẽ không có ai nhìn thấy đâu." Mặc Tây Quyết ghé sát đầu vào tại cô nói nhỏ một câu, trên trán đổ mồ hôi.
Ngôn Tiểu Nặc biết anh cực khổ nhẫn nhịn, nhưng cô vẫn không dám, lắc đầu kiên quyết nói: "Tốt nhất là đừng."
Mặc Tây Quyết cười nham hiểm, không thèm để ý đến lời kháng nghị của cô, đem bàn tay bé nhỏ của cô đặt lên chỗ dây thắt lưng của mình, nhẹ nhàng nắm chặt, nút thắt của dây lưng liền mở ra.
Ngôn Tiểu Nặc bị dọa sợ, sợ bị tài xế phía trước nghe thấy được, khuôn mặt xinh đẹp không nhịn được đỏ bừng.
Mặc Tây Quyết vừa kéo cơ thể cô lại gần mình, vừa ghé sát vào tai cô thì thầm: "Ngoan, thả lỏng chút."
Ngôn Tiểu Nặc để tay lên vai anh, ngậm miệng không nói lời nào, mặc kệ anh làm loạn.
Mặc Tây Quyết giống như lần trước, tuy không thể thực sự ăn thịt, nhưng cũng coi như là uống được chút canh thịt, có chút cảm giác của mùi vị tri kỉ, quyến luyến khó rời.
Ngôn Tiểu Nặc bộn rộn chỉnh sửa lại quần áo, mở của sổ ra để cho những mùi vị ám muội mập mờ đó bay đi.
Ngón tay Mặc Tây quyết nhẹ nhàng chạm lên xương quai hàm của cô, con ngươi đen như ngọc lóe lên tia sáng khó lường, thấp giọng nói: "Hai tuần nữa là đầy ba tháng"
Ngôn Tiểu Nặc cúi thấp đầu xuống, giả vờ như không nghe thấy câu nói này.
Tài xế lái xe cũng rất buồn bực. Mặc dù hai người ở phía sau đã cố gắng hết mức không phát ra âm thanh gì, nhưng bên trong chiếc xe to như này chỉ có ba người, làm sao anh ta có thể không nghe thấy gì được?
Lần sau phải nghĩ cách thoát khỏi cái hoàn cảnh xấu hổ này. Tuy anh ta chỉ là lái xe, nhưng anh ta cũng không phải là vật trang trí cho đẹp!
Tốt hơn hết là nhanh chóng về đến nơi, về đến lâu đài cũng là lúc công việc "gian khổ" này được giải thoát rồi.
Xe vẫn vững vàng tăng tốc độ, cuối cùng rất nhanh chóng trở về lâu đài. Tài xế sau khi dừng xe, ngay lập tức xuống xe chuồn đi mất.
Mặc Tây Quyết sau khi xuống xe thì trực tiếp đến nhà tắm của phòng ngủ chính, ôm Ngôn Tiểu Nặc cùng nhau ngâm nước nóng, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi ở đầu giường giả vờ đang rất chăm chú đọc tiểu thuyết, còn Mặc Tây Quyết không làm gì, chỉ chăm chú nhìn cô, thỉnh thoảng lại hôn cô một cái ý nói anh vẫn đang tồn tại.
Ngôn Tiểu Nặc bất đắc dĩ bỏ quyển sách sang một bên, ôm lấy eo Mặc Tây Quyết nói: "Mệt quá, em muốn ngủ."
Mặc Tây Quyết bật cười: "Lại muốn ngủ?"
Ngôn Tiểu Nặc nhắm chặt mắt trả lời: "Ừ."
"Ngủ đi." Mặc Tây Quyết vuốt ve mái tóc cô, nói: "Mấy hôm nữa anh đưa em đi khám thai"
Ngôn Tiểu Nặc Trợn trừng mắt, hỏi: "Còn phải ra ngoài khám sao?"
Trong lâu đài có một đội bác sĩ riêng, với lại thiết bị máy móc cũng rất tiên tiến, nhất định phải đi sao?
Mặc Tây Quyết xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Em muốn khám thai ở trong lâu đài?"
Ngôn Tiểu Nặc che miệng ngáp một cái, uể oải nói: "Ừm, nếu ở nhà có thể khám được thì ra ngoài tiêu tiền làm cái gì?" Bác sĩ riêng cũng trả lương, sao phải đi bệnh viện ngoài tiêu tiền chứ?
Tuy Mặc Tây Quyết nhiều tiền, nhưng từ trước đến nay chủ trương của cô là không được lãng phí.
Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc nhắm mắt lại rất nhanh có thể đi vào giấc ngủ, lông mày bắt đầu nhíu lại, tại sao cô lại nghiện ngủ như vậy nhỉ?
Cũng sắp ba tháng rồi, nhưng càng ngày càng thích ngủ.
Có lẽ nào nguyên nhân là do mấy bữa nay thời tiết bắt đầu trở nên nóng bức?
Mặc Tây Quyết rất bình tĩnh giúp Ngôn Tiểu Nặc đắp chăn lên, cẩn thận xuống giường, đi đến phòng sách gửi email cho Trình Tử Diễm.
Trình Tử Diễm vẫn như cũ trả lời rất ổn thỏa, để Mặc Tây Quyết đưa cô đi kiểm tra trước, sau đó gửi thông báo kết quả cho ông xem.
Ngôn Tiểu Nặc ngủ một giấc mãi cho đến khi mặt trời lặn về phía Tây mới mơ mơ màng màng mở mắt.
Ngủ cũng khá lâu nên cô cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cô lười biếng ngáp một cái, muốn ngồi dậy rót nước.
Đầu giường có để bình giữ nhiệt, bên trong có nước ấm.
Ngôn Tiểu Nặc rót một cốc nước ấm chậm rãi uống, nước ấm còn pha thêm chút mật ong, vừa giải khát lại vừa dễ chịu.
Cô vừa mới đặt ly nước xuống thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng nói của người giúp việc truyền đến: "Cô Ngôn, cô tỉnh rồi à?"
Ngôn Tiểu Nặc nói nhẹ nhàng: "Ừm, các cô vào đi."
Người giúp việc bắt đầu bước vào, đỡ Ngôn Tiểu Nặc dậy rửa mặt, sau đó nói với cô: "Cô Ngôn, bây giờ cô muốn dùng bữa tối chưa ạ?"
Ngôn Tiểu Nặc thờ ơ trả lời: "Ừm, giờ ăn cũng được." Cô cảm thấy bản thân rất lười vận động, cũng không muốn xuống lầu, liền dặn dò: "Mang cơm lên đây, tôi không muốn đi xuống dưới."
Người giúp việc vội vàng trả lời, sau đó đi đẩy xe thức ăn tới.
Ngôn Tiểu Nặc ăn xong bữa tối, đọc sách một lát thì cơn buồn ngủ lại ập đến, nằm ở trên giường nghỉ ngơi một chút.
Lúc Mặc Tây Quyết về cô căn bản cũng không biết, chỉ cảm nhận một cách mơ hồ rằng mình bị một lực ấm áp nào đó ôm vào lòng, bàn tay to lớn của anh còn sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Từ sau khi Ngôn Tiểu Nặc mang thai, chỗ chuyên ngồi của cô giống như một cái phòng ngủ thu nhỏ, bên trong trải đầy nệm mềm, ghế ngồi cũng được bố trí hết sức thoải mái. Cho dù là ngồi ở trên hay là nằm ở dưới đất cũng đều vô cùng thoải mái.
Mặc Tây Quyết ôm cô ngồi ở phía sau xe, tinh tế quan sát sắc mặt của cô.
Trên khuôn mặt trắng ngần có chút hồng hào, đôi mắt dịu dàng trong trẻo như hoa anh đào, xem ra tâm trạng của cô rất tốt.
Giọng nói của Mặc Tây Quyết mang theo sự quan tâm: "Hôm nay đến đây chơi với ông Phó vui lắm đúng không?"
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, giọng nói như tiếng nước chảy trong vườn hoa, vô cùng êm tại:
"Đúng ạ, nhà ông Phó mới xây thêm một cái hồ cá, nhìn rất đẹp."
Mặc Tây Quyết ôm cô thật chặt, cúi thấp đầu, mặt dán sát vào bụng cô.
Mùi hương trên người cô làm cho anh vừa say mê vừa an tâm, nói bằng một giọng rất yêu chiều: "Em thích là được rồi."
"Hả?" Trong đầu bỗng xuất hiện một câu nói làm Ngôn Tiểu Nặc còn chưa phản ứng lại, cô vội vàng nói: "Ông nội Phó ở một mình rất buồn chán, hơn nữa ông cũng rất quan tâm em..."
Mặc Tây Quyết dịu dàng cắt đứt lời nói của cô: "Không cần giải thích tỉ mỉ như vậy, ông Phó rất quan tâm em. Anh không có ở nhà, em ở trong lâu dài cũng không có ai nói chuyện, ra ngoài tìm người nói chuyện cũng tốt."
Mắt Ngôn Tiểu Nặc không khỏi trừng lớn, vô cùng kinh ngạc: "Mặc Tây Quyết, hôm nay anh không sao chứ?"
Mặc Tây Quyết nhíu mày, híp mắt lại, giọng nói cũng trầm xuống: "Là sao?"
"Trước đây anh chẳng phải không thích em ra ngoài sao?" Ngôn Tiểu nặc nhìn vẻ mặt không thoái mái của anh, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Ngày trước mỗi lần em ra ngoài anh đều lo lắng sốt ruột."
"Đấy là vì em không nói không rằng đã chạy mất" Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói, rõ ràng là anh vô cùng bất mãn.
Ngôn Tiểu Nặc không còn gì để biện minh, về điểm này cô rất đuối lý.
Ngôn Tiểu Nặc bị anh nói đến mức có chút ngại ngùng, ôm chặt lấy cổ anh, đem đầu dựa sát vào vai anh.
Dáng vẻ giống như chú chim nhỏ nép vào người khiến cho nỗi bực dọc trong lòng Mặc Tây Quyết đều tan biến hết, anh cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến phía trước có tài xế đang ngồi, mặt bỗng cảm thấy có chút nong nóng.
Dáng vẻ cô yêu kiểu động lòng người, giống như hoa đào trôi nổi dập dềnh trên mặt nước mùa xuân, Mặc Tây Quyết không kìm được càng hôn sâu hơn.
Xe vẫn vững vàng đi về phía trước, Ngôn Tiểu Nặc không dám phát ra bất kì tiếng động nào, chỉ có thể mặc kệ Mặc Tây Quyết muốn làm gì thì làm.
Cô hít thở khó khăn đến mức không khống chế được, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, cơ thể bắt đầu mềm nhũn thành một vũng nước.
Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy rung động xao xuyến, con người đen láy nóng như lửa, cái tay đang ôm cô bắt đầu trở nên không đàng hoàng.
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi thật chặt, nhìn ngoài cửa sổ xe cộ đi lại đông nườm nượp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tới mức có thể nhỏ ra máu, nói với anh: "Hay là đừng...
"Sẽ không có ai nhìn thấy đâu." Mặc Tây Quyết ghé sát đầu vào tại cô nói nhỏ một câu, trên trán đổ mồ hôi.
Ngôn Tiểu Nặc biết anh cực khổ nhẫn nhịn, nhưng cô vẫn không dám, lắc đầu kiên quyết nói: "Tốt nhất là đừng."
Mặc Tây Quyết cười nham hiểm, không thèm để ý đến lời kháng nghị của cô, đem bàn tay bé nhỏ của cô đặt lên chỗ dây thắt lưng của mình, nhẹ nhàng nắm chặt, nút thắt của dây lưng liền mở ra.
Ngôn Tiểu Nặc bị dọa sợ, sợ bị tài xế phía trước nghe thấy được, khuôn mặt xinh đẹp không nhịn được đỏ bừng.
Mặc Tây Quyết vừa kéo cơ thể cô lại gần mình, vừa ghé sát vào tai cô thì thầm: "Ngoan, thả lỏng chút."
Ngôn Tiểu Nặc để tay lên vai anh, ngậm miệng không nói lời nào, mặc kệ anh làm loạn.
Mặc Tây Quyết giống như lần trước, tuy không thể thực sự ăn thịt, nhưng cũng coi như là uống được chút canh thịt, có chút cảm giác của mùi vị tri kỉ, quyến luyến khó rời.
Ngôn Tiểu Nặc bộn rộn chỉnh sửa lại quần áo, mở của sổ ra để cho những mùi vị ám muội mập mờ đó bay đi.
Ngón tay Mặc Tây quyết nhẹ nhàng chạm lên xương quai hàm của cô, con ngươi đen như ngọc lóe lên tia sáng khó lường, thấp giọng nói: "Hai tuần nữa là đầy ba tháng"
Ngôn Tiểu Nặc cúi thấp đầu xuống, giả vờ như không nghe thấy câu nói này.
Tài xế lái xe cũng rất buồn bực. Mặc dù hai người ở phía sau đã cố gắng hết mức không phát ra âm thanh gì, nhưng bên trong chiếc xe to như này chỉ có ba người, làm sao anh ta có thể không nghe thấy gì được?
Lần sau phải nghĩ cách thoát khỏi cái hoàn cảnh xấu hổ này. Tuy anh ta chỉ là lái xe, nhưng anh ta cũng không phải là vật trang trí cho đẹp!
Tốt hơn hết là nhanh chóng về đến nơi, về đến lâu đài cũng là lúc công việc "gian khổ" này được giải thoát rồi.
Xe vẫn vững vàng tăng tốc độ, cuối cùng rất nhanh chóng trở về lâu đài. Tài xế sau khi dừng xe, ngay lập tức xuống xe chuồn đi mất.
Mặc Tây Quyết sau khi xuống xe thì trực tiếp đến nhà tắm của phòng ngủ chính, ôm Ngôn Tiểu Nặc cùng nhau ngâm nước nóng, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi ở đầu giường giả vờ đang rất chăm chú đọc tiểu thuyết, còn Mặc Tây Quyết không làm gì, chỉ chăm chú nhìn cô, thỉnh thoảng lại hôn cô một cái ý nói anh vẫn đang tồn tại.
Ngôn Tiểu Nặc bất đắc dĩ bỏ quyển sách sang một bên, ôm lấy eo Mặc Tây Quyết nói: "Mệt quá, em muốn ngủ."
Mặc Tây Quyết bật cười: "Lại muốn ngủ?"
Ngôn Tiểu Nặc nhắm chặt mắt trả lời: "Ừ."
"Ngủ đi." Mặc Tây Quyết vuốt ve mái tóc cô, nói: "Mấy hôm nữa anh đưa em đi khám thai"
Ngôn Tiểu Nặc Trợn trừng mắt, hỏi: "Còn phải ra ngoài khám sao?"
Trong lâu đài có một đội bác sĩ riêng, với lại thiết bị máy móc cũng rất tiên tiến, nhất định phải đi sao?
Mặc Tây Quyết xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Em muốn khám thai ở trong lâu đài?"
Ngôn Tiểu Nặc che miệng ngáp một cái, uể oải nói: "Ừm, nếu ở nhà có thể khám được thì ra ngoài tiêu tiền làm cái gì?" Bác sĩ riêng cũng trả lương, sao phải đi bệnh viện ngoài tiêu tiền chứ?
Tuy Mặc Tây Quyết nhiều tiền, nhưng từ trước đến nay chủ trương của cô là không được lãng phí.
Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc nhắm mắt lại rất nhanh có thể đi vào giấc ngủ, lông mày bắt đầu nhíu lại, tại sao cô lại nghiện ngủ như vậy nhỉ?
Cũng sắp ba tháng rồi, nhưng càng ngày càng thích ngủ.
Có lẽ nào nguyên nhân là do mấy bữa nay thời tiết bắt đầu trở nên nóng bức?
Mặc Tây Quyết rất bình tĩnh giúp Ngôn Tiểu Nặc đắp chăn lên, cẩn thận xuống giường, đi đến phòng sách gửi email cho Trình Tử Diễm.
Trình Tử Diễm vẫn như cũ trả lời rất ổn thỏa, để Mặc Tây Quyết đưa cô đi kiểm tra trước, sau đó gửi thông báo kết quả cho ông xem.
Ngôn Tiểu Nặc ngủ một giấc mãi cho đến khi mặt trời lặn về phía Tây mới mơ mơ màng màng mở mắt.
Ngủ cũng khá lâu nên cô cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cô lười biếng ngáp một cái, muốn ngồi dậy rót nước.
Đầu giường có để bình giữ nhiệt, bên trong có nước ấm.
Ngôn Tiểu Nặc rót một cốc nước ấm chậm rãi uống, nước ấm còn pha thêm chút mật ong, vừa giải khát lại vừa dễ chịu.
Cô vừa mới đặt ly nước xuống thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng nói của người giúp việc truyền đến: "Cô Ngôn, cô tỉnh rồi à?"
Ngôn Tiểu Nặc nói nhẹ nhàng: "Ừm, các cô vào đi."
Người giúp việc bắt đầu bước vào, đỡ Ngôn Tiểu Nặc dậy rửa mặt, sau đó nói với cô: "Cô Ngôn, bây giờ cô muốn dùng bữa tối chưa ạ?"
Ngôn Tiểu Nặc thờ ơ trả lời: "Ừm, giờ ăn cũng được." Cô cảm thấy bản thân rất lười vận động, cũng không muốn xuống lầu, liền dặn dò: "Mang cơm lên đây, tôi không muốn đi xuống dưới."
Người giúp việc vội vàng trả lời, sau đó đi đẩy xe thức ăn tới.
Ngôn Tiểu Nặc ăn xong bữa tối, đọc sách một lát thì cơn buồn ngủ lại ập đến, nằm ở trên giường nghỉ ngơi một chút.
Lúc Mặc Tây Quyết về cô căn bản cũng không biết, chỉ cảm nhận một cách mơ hồ rằng mình bị một lực ấm áp nào đó ôm vào lòng, bàn tay to lớn của anh còn sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.