Chỉ có thể trách cô bé nhỏ này đã quá mê người khiến Bùi Mặc khao khát đến mức tự hạ mình trước cô.
Vận Nhi sau khi chỉnh trang xong liền xuống nhà cùng hắn ăn sáng, bình thường ở cô nhi viện không phải cầu kỳ thế này nên lần đầu tiên được đến trường đi họ đã chuẩn bị mất gần hai tiếng.
Bùi Mặc tập trung nhìn cô gái nhỏ của mình trong trang phục học sinh, áo sơ mi trắng cùng váy xòe dài, còn có một cái cà vạt nhỏ nhỏ trên cổ, thật đẹp.
Bùi Mặc gằng giọng, nhướng mày nói: “ Vận Nhi, ở trường phải học thật ngoan còn nữa không được để bất cứ ai chạm vào em, nhớ lời tôi chưa “.
“ Vâng ạ “, Vận Nhi vừa cười vừa trả lời, càng ngày cô càng rút ngắn khoảng cách với hắn hơn, bây giờ cũng chịu cười còn chủ động nói chuyện với hắn, khiến Bùi Mặc có cảm giác bước đầu đã thành công.
Trên con xe Cadillac đen, Vận Nhi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn một tay còn bị hắn nắm chặt, cô cứ trông ra ngoài cửa xe mãi rất mong chờ được đến trường.
Bùi Mặc nhìn cô ánh mắt có chút không nỡ, hắn đúng là không nở để cô rời xa khỏi vòng tay hắn dù chỉ là vài tiếng đồng hồ cũng không chịu nổi nhưng cũng vì muốn tốt cho cô gái nhỏ của mình, hơn nữa cô cũng còn quá nhỏ so với hắn.
Xe đã dừng ở trước cổng trường lớn, ngôi trường Bùi Mặc chọn cho cô cũng phải là ngôi trường nổi tiếng nhất thành phố, là nơi mà chỉ có con nhà giàu, tài phiệt mới học nổi, vậy nên chỉ vừa thây cái cổng trường thôi cũng đã ngập tràn mùi tiền.
Vận Nhi bước xuống xe trầm trồ trước sự xa hoa trước mắt, cô ngơ ngác đến mất hồn, Bùi Mặc đi đến nắm lấy tay cô, lần nữa dặn dò: “ Đã nhớ hết lời tôi chưa “
“ Vâng ạ “, Vận Nhi nhận balo từ tay hắn đeo ra sau, nhìn hắn vài giây rồi đi vào.
Bùi Mặc dõi theo bóng lưng nhỏ đến khi hoàn toàn không nhìn thấy cô nữa, hắn mới quay người lên xe.
“ Đã sắp xếp người ở trường chưa “
“ Rồi, lão đại, ở khắp nơi trong trường đều có người của chúng ta “
Bùi Mặc dung người thật mắt thật để trông chừng bé con của mình, từ giáo viên đến nhân viên, lao công, bảo vệ đều có người của hắn đưa vào, chỉ cần Vận Nhi mất một sợi tóc hắn cũng sẽ không ngần ngại cho bay màu cả ngồi trường này.
…
Vận Nhi đi đến phòng giáo vụ ngay lập tức hiệu trưởng trường cũng có mặt đích thân đưa cô lên tận lớp.
“ Em là Bùi Vận Nhi đúng không, đi theo cô “.
Đi theo sau còn có hai giáo viên khác ‘ hộ tống ‘, cư như thiên kim đại tiểu thư đi học, đi lên tầng ba phòng học cuối cùng, bên trong học sinh và giáo viên cũng đã bắt đầu bài học, Vận Nhi có hơi rụt rè đi vào, cả lớp liền ngừng việc học mọi sự chú ý đều dồn vào cô, giáo viên đang dạy kia cũng buông cuốn sách trên tay vừa nhìn là biết cô là học sinh mới, cười tươi đi đến.
“ Cả lớp đây là bạn học mới của lớp chúng ta, tên là Vận Nhi “
Nói xong quay sang đặt tay lên bả vai Vận Nhi nói tiếp: “ Vận Nhi em giới thiệu về mình đi “
Vận Nhi chỉ lắc lắc đầu không nói gì, hai tay đan chặt đang run, ánh mắt né tránh ánh nhìn của mọi người, hiệu trưởng nhìn sang trấn an cô rồi đưa cô xuống chỗ ngồi, sau khi đảm bảo mọi thứ đã ổn rồi mới rời đi, giáo viên và lớp học liền tiếp tục bài học.
Thoáng chốc đã đến giờ giải lao, thay vì đi buông chuyện làm quen với mọi người Vận Nhi chỉ co ro ngồi ngay bàn của mình, ánh mắt dán chặt vào mặt bàn, cách bàn của cô khoảng năm cái bàn ở phía dưới một cô gái dáng người nhỏ nhắn đi đến, giọng rất êm tai: “ Chào cậu, tôi tên là Mộc Uyển Như “, cô gái vừa nói vừa tay về phía Vận Nhi.
Cô ngẩng đầu trơ mắt nhìn Uyển Như vài giây rồi đưa tay bắt lấy tay cô, hai người nhìn nhau cười tươi, có thể cảm thấy ở Uyển Như có gì đó thân thiện, an toàn nên Vận Nhi mới có thể dễ dàng làm quen với cô như vậy, suốt buổi giải lao đó hai người trò chuyện vô cùng thích thú.
Reng…reng…reng
Kết thúc giờ học, Vận Nhi nhìn xung quanh thấy mọi người sắp xếp lại tập sách cô cũng cúi đầu làm theo, nhìn thấy xung quanh thế nào cô sẽ làm theo như thế ấy.
Vừa đứng dậy đi đến cửa lớp phía trước đã có một đám học sinh nam chặn đường, nhìn là biết muốn trêu chọc cô.
“ Này, bố mẹ cậu làm gì, có vẻ rất giàu có đúng không, giàu mới có thể vào đây học “.
“ Này, cậu ta xinh đẹp quá “
“ Đúng vậy lớp chúng ta có hoa khôi rồi “
Cả đám học sinh nam hết buông lời này đến buông lời kia nói xong lại cười lên ha hả, Vận Nhi tránh né cố tìm đường đi khỏi nhưng cửa lớp đã bị bọn họ chặn kín.
“ Các cậu nhỏ làm gì đó “, phía sau tiếng một người đàn ông khàn đặc vang lên, cả đám học sinh nam liền lôi nhau bỏ đi, còn không quên trêu chọc thêm vài câu.
“ Cô bé mau về đi “.
Vận Nhi liền cúi đầu đi nhanh, người giáo viên đó nhìn chăm chăm lấy cô, rồi nhấc điện thoại điện ai đó vẻ mặt rất nghiêm túc.
Đi ra đến cổng đã thấy Bùi Mặc và A Trạch đứng ở đó, vừa đến gần hắn Vận Nhi liền nhào đến ôm chặt lấy Bùi Mặc khiến hắn nhướng mày bất ngờ, hắn cũng ôm lấy, dịu giọng: “ Vận Nhi, nhớ tôi rồi sao? “
Bùi Mặc nhìn thấy cô gật gật đầu càng ôm chặt mình hơn, khóe miệng hắn cười tà. Cô thật chất không biết nhớ một người là cảm giác gì chỉ là mọi ngày đều ở cạnh hắn hôm nay lại phải xa hắn mất mấy tiếng cô chỉ là thấy không quên.
Ở phía sau A Trạch đi lại nói khẽ vào tai Bùi Mặc gì đó, gương mặt hắn liền đanh lại, hơi nheo mắt, gằng giọng: “ Vận Nhi, trả lời tôi, lúc nãy em bị trêu chọc sao? “.
Vận Nhi e dè gật đầu, liền bị Bùi Mặc nắm chặt cánh tay nhưng lực rất nhẹ nên không làm cô đau: “ Bọn họ có chạm vào em không“.
“ Không ạ “, Vận Nhi xua xua tay.
Ánh mắt Bùi Mặc chưa sát khí khiến cô khi nhìn vào liền rụt tay vì sợ.
…
“ Trễ rồi, Vận Nhi theo tôi, đi ngủ “
Vận Nhi đang chăm chú đọc sách ngay bên cạnh hắn liền bị hắn giật cuốn sách kéo tay đi, trở về phòng hắn lai không về phòng của mình mà tắm rửa ở phòng cô còn đã chuẩn bị đồ ngủ từ trước tiện thể liền thay, Vận Nhi nằm trên giường ánh mắt mơ màng bắt đầu chìm vào giấc ngủ, liền bị bàn tay lạnh của hắn đụng chạm mà mở to mắt, Bùi Mặc khẽ vào tai cô: “ Vận Nhi, từ hôm nay tôi sẽ ngủ ở đây với em, được chứ “.
“ Vâng ạ “,Vận Nhi chớp chớp mắt nhìn trần nhà, đáp lại lời hắn xong liền rơi vào giấc ngủ.