Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong đầu liền hiện ra hình ảnh của Châu Tuấn, nếu lúc đó cậu ta không đi vào đó,…ánh mắt cô chợt thay đổi, lóe lên tia nghi ngờ, Châu Tuấn rõ ràng đã đến nhà cô rất nhiều lần, lần nào ngồi được vài phút cũng muốn đi vệ sinh, hơn nữa đi nhiều lần như vậy không lí nào lại đi nhầm vào đó, lúc đó cậu ta có nói…’ Mình tưởng đây là nhà vệ sinh ‘,…không thể nào.
Vận Nhi đứng bật dậy,mặt cô hầm hự quay đi vừa đến cửa phòng bên ngoài Châu Tuấn cùng trùng hợp đi vào, cậu thấy biểu hiện lạ của cô liền cất lời: “ Cậu sao vậy Vận Nhi “
Vận Nhi nhìn cậu ta vài giây, ánh mắt cô khiến Châu Tuấn có chút run, cô cất giọng lạnh chất vấn: “ Sao hôm đó cậu lại phòng sách của anh trai tôi?”
Vận Nhi bây giờ hệt như một cảnh sát đang thẩm vấn tội phạm, thần thái hoàn toàn y hệt, Châu Tuấn mở to mắt nhìn trân rồi có ý né đi ánh mắt cô.
“ Tôi chỉ là đi nhầm…”
“ Đừng nói dối “, Vận Nhi bất ngờ gào lên
Châu Tuấn không còn cách nào né tránh nữa, liền gằng giọng gương mặt cậu trở nên nghiêm túc khác thường: “ Mình nghi ngờ anh trai cậu làm việc phi pháp, bên trong phòng đó còn có hình của bố mình với một vài người khác, anh ta cũng rất mờ ám,…bố và mình nghi ngờ anh trai cậu là tên trùm ma túy Đông Nam Á, luôn bị cảm sát nhắm đến nhưng vẫn chưa có cơ hội tra ra được “.
Vận Nhi kinh ngạc, tột độ, cô vừa mới nghe cái gì mà ‘ phi pháp ‘, ‘ trùm ma túy ‘, rồi ‘ cảnh sát ‘, mọi vấn đề lại đều liên quan đến Bùi Mặc, cô sốc đến nỗi không cất nên lời, bắt đầu cảm thấy nghi hoặc với lời của Châu Tuấn, cô không tin nỗi vào những gì tai mình vừa nghe thấy, Châu Tuấn tiến sát lại nắm lấy tay cô, lần nữa khẳng định: “ Cậu tin tôi một lần được không, bây giờ bố tôi đã cho người điều tra,…tôi có thể khẳng định những gì mình nói chắc chắn là sự thật, anh trai cậu hắn không phải người tốt, Vận Nhi tôi sẽ không để cậu quay trở về với anh ta “.
Vận Nhi vô cùng sửng sốt, chính cô là người ở bên cạnh hắn bao nhiêu năm còn không hay biết hay nghi ngờ gì, Châu Tuấn chỉ đến căn biệt thự của hắn có vài ngày mà có thể khẳng định như vậy, không thể nào,..cô không tin, Bùi Mặc tuy những lúc tức giận hắn sẽ trở nên đáng sợ nhưng sao có thể làm việc phi pháp…
Vận Nhi hấc mạnh bàn tay ra khỏi, cô bất giác lùi về phía sau, ánh mắt bất tin nhìn cậu, vừa lắc đầu vừa xoay người đi, Châu Tuấn biết cô không tin nhưng cậu thật sự tin vào những gì mình nghi ngờ, dù cô tin hay không cũng sẽ không để cô quay về với tên đàn ông kia, hắn là một tên tội phạm cô ở cạnh hắn sẽ không có tương lại tốt đẹp, hắn sẽ hại chết cô.
“ Vận Nhi, dù cậu có tin hay không, mình cũng sẽ không để cậu quay về với anh ta”
“ Tại sao “, Vận Nhi cất giọng lạnh xoay người, gương mặt cô bình thản đến lạ.
Châu Tuấn có chút bất ngờ: “ Vì anh ta là một tên tội phạm, hơn nữa chính anh ta đã vứt bỏ cậu rồi,…quan trọng là mình…mình thích cậu “, Châu Tuấn cúi gập đầu khi nói ra ba chữ cuối, cậu thích cô ai cũng biết chỉ có mình cô không biết, ánh mắt cậu khi nhìn cô ai cũng thấy ra điều kỳ lạ chỉ có mỗi cô là không nhìn ra,…chính là thích cô rồi,…gần ba năm.
Vận Nhi nhận hết cú sốc này đến cú sốc khác, cô có cảm giác như thể mình đang nằm mơ, Châu Tuấn thích cô chuyện này cô luôn nghe Uyển Như nhắc đi nhắc lại nhưng cứ nghĩ chỉ là trêu đùa không ngờ lại là thật, cô ngờ vực hỏi lại: “ Cậu vừa nói gì?”.
“ Vận Nhi, mình thích cậu, rất thích cậu “
Châu Tuấn nói một câu lại tiến gần đến cô hơn, bất ngờ nắm chặt cánh tay cô, Vận Nhi sửng sốt nhìn Châu Tuấn đang hôn mình.
Nụ hôn thình lình xảy đến tựa như làn nước bao bọc lấy cô. Khí tức cùng mùi hương của người con trai này chiếm lấy cơ thể cô, chui vào từng ngóc ngách, như rằng trong máu đang dần dung hợp hương vị của cậu.
“ Ưm..”
Bàn tay nhỏ bé của Vận Nhi đặt trong lồng ngực có phần mềm mềm của cậu, Châu Tuấn này, cậu ta đang phát điên rồi sao? Chợt trong đầu cô lóe lên hình ảnh của Bùi Mặc, nếu ngay lúc này hắn thấy cảnh này, nếu hắn biết cô đang bị Châu Tuấn chạm vào người thì sao,...hắn sẽ căm phẫn đến mức nào, hơn nữa cô và hắn đã xảy ra chuyện đó, cô không thể làm như vậy với người khác, không muốn phản bội hắn, cô phải nghe lời hắn không được để bất kỳ người đàn ông nào khác chạm vào mình,…phải…chuyện này không thể.
Vận Nhi giãy giụa, tay vung muốn đẩy Châu Tuấn ra khỏi mình, rồi đột nhiên nụ hôn của cậu ta dịu lại, mềm mại và chầm chậm.
Vận Nhi nhân cơ hội hấc mạnh cậu ta ra, cô bây giờ cảm thấy tim mình đập thật nhanh thật nhanh, dường như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào, có chút bất an, còn có chút…giận dữ, hô hấp từ từ trở nên nặng nề, cô gào lên: “ Cậu điên rồi à, ai cho phép cậu hôn tôi,…ra ngoài, mau ra ngoài cho tôi “
“ Xin lỗi,…xin lỗi cậu, Vận Nhi “, Châu Tuấn càng cố nói thì lại càng bị Vận Nhi đẩy đi, cô đẩy mạnh cậu ta ra khỏi cửa rồi đóng mạnh cái ‘ rầm ‘.
Vận Nhi hai mắt đỏ hoe, cô không muốn khóc nhưng nước mắt cứ thế rơi xuống, cô bất giác gọi tên hắn: “ Mặc…Mặc “
Vận Nhi trong lòng bây giờ chỉ có mỗi hắn, chỉ có hình ảnh của hắn, mùi hương của hắn,…mọi thứ của cô, trái tim, suy nghĩ, cơ thể, trí óc đều đã trao cho Bùi Mặc, cô không thể chấp nhận một người nào khác nữa.
Có lẽ cô thật sự yêu hắn rồi.
Vận Nhi trong lòng bây giờ chỉ có mỗi hắn, chỉ có hình ảnh của hắn, mùi hương của hắn,…mọi thứ của cô, trái tim, suy nghĩ, cơ thể, trí óc đều đã trao cho Bùi Mặc, cô không thể chấp nhận một người nào khác nữa.
…
Châu Tuấn đi về phòng mình, cậu cũng khóc rồi, bây giờ đang vô cùng tự trách bản thân, trách mình đã quá vội vã, trách bản thân không kiểm soát tốt chính mình, trách mình đã làm cô sợ hãi,…tất cả mọi chuyện đều tự mình trách mình.
Chính cậu lại không hề hay biết rằng, cô gái cậu thích đã thuộc về người đàn ông khác mà người đó lại chính là kẻ thù của bố mình, người mình đang vô cùng nghi ngờ đó, Châu Tuấn không hay biết được bên trong thân phận anh trai, em gái của hai người họ lại là một mối quan hệ vượt quá giới hạn như thế nào.
Trái tim Châu Tuấn đau đớn như thể bị chính tay cô dùng hàng ngàn mũi kiếm đâm vào, thật sự rất đau,...cô không chấp nhận nụ hôn đó của cậu đã chính minh rằng thật sự chỉ xem cậu chỉ là một người bạn.
Nhưng Châu Tuấn lại quá điên dại mà không kiểm soát chính mình, bây giờ có phải lại càng khiến cô ghét cậu hơn.