• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã tròn ba ngày, Vận Nhi bị hắn đuổi đi, bây giờ căn biệt thự trở nên tĩnh lặng, lạnh lẽo đến đáng sợ, khắp nơi trong nhà đều có hỉnh ảnh của cô, Bùi Mặc từ ngày đó liền trở nên sắc lạnh, nguy hiểm hơn, hắn luôn dễ dàng phát điên với mọi chuyện dù là chuyện nhỏ nhất, lúc trước có cô hắn dịu dàng thế nào thì bây giờ hắn ngang tàn thế ấy, chỉ vì không còn cô nữa, có thể trách ai chính hắn là người đuổi cô đi, chính hắn tự tay đẩy cô ra xa.

Bùi Mặc ngồi lạnh trong căn phòng tối, hắn cứ như kỵ với mọi loại ánh sáng, một chút tia sáng không may lọt vào cũng khiến hắn phát điên. Ngồi bệt dưới sàn nhà, quần áo thì xộc xệt chẳng ra gì, miệng còn phì phèo điếu thuốc lá, dưới sàn cũng vô số tàn thuốc xem ra hắn đã hút không ít, từ ngày cô đi hắn cứ như trở thành một kẻ nghiện cả ngày không ăn uống gì chỉ có thuốc lá với rượu, công việc cũng lơ là không mấy để tâm, mấy hôm nay đều do một tay A Trạch giải quyết nhưng cũng có số việc cậu ta không thể tự mình lo liệu nhưng cũng không dám đến tìm hắn trừ phi là thạt sự thật sự quan trọng, mà chuyện quan trọng nhất đối với bọn họ cũng chỉ có là chuyện liên quan đến thuốc phiện với nội tạng.

Mấy ngày nay hắn cũng không buồn xuất đi một lô hàng nào khiến bên phía cảnh sát cũng đứng ngồi không yên.

A Trạch đứng ở bên ngoài nhìn hắn thật lâu, tuy sợ hãi nhưng vẫn lấy hết can đảm bước vào báo cáo

“ Lão đại, vẫn chưa tìm ra Vận Nhi, có khi cô bé...bị bắt đi mất rồi “

Một tiếng động lớn khiến A Trạch phát khiếp, Bùi Mặc vứt mạnh chai rượu vỡ toang, mảnh thủy tinh bay tứ tung trong phòng còn rơi vào chân hắn làm xước một đường dài, máu từ đó mà nhỏ giọt xuống tấm thảm lông cừu màu trắng, hắn trừng mắt dữ tợn nhìn A Trạch làm cậu ta chỉ biết cúi đầu im bặt.

Tối hôm ấy sau khi trở về phòng hắn hút xong điếu thuốc lá liền nhận ra bản thân đã làm chuyện không nên làm ngay lập tức lệnh người đi tìm cô trở về nhưng nguyên cả buổi tối đó hàng chục con người cũng không thể tìm ra được một cô gái nhỏ, chỉ vọn vẹn chưa tới hai tiếng đồng hồ mà cô đã đi xa khỏi hắn như vậy, xa đến nỗi hắn phong tỏa tìm kiếm khắp Châu Thành vẫn chưa tìm ra được cô gái nhỏ của hắn.

Bùi Mặc bây giờ có căm phẫn, có sợ hãi cũng có hối hận.

Chính hắn đuổi cô đi mà, lúc đó hắn còn không có chút đau lòng, xót thương cô,...sao bây giờ lại hối hận.

“ Tìm,...tìm cho ra cho tôi, không tìm thấy thì đừng xuất hiện trước mặt tôi”, Bùi Mặc không nhìn cậu ta, tay lại châm lửa một điếu thuốc khác, chớp mắt khói đã bao trùm lấy khuôn mặt hắn mờ mờ ảo ảo, mấy ngày qua hắn cũng trở nên tàn tạ không ít, râu cũng mọc lổm chổm không thuận mắt.

“ Vâng, lão đại “, A Trạch vội vàng đáp rồi mất hút, những ngày qua cậu chính là nơi để Bùi Mặc phát tiết vậy nên mỗi lần cần có chuyện báo cáo là lại thấy run rẩy, sợ hãi cứ như thể đang đi báo cáo với Diêm vương.

...

Lại một ngày nữa trôi qua, hôm nay chính là ngày thi đại học nếu Vận Nhi còn ở đây thì hôm nay chính hắn sẽ là người đưa cô đi thi, cũng là niềm động lực to lớn cho cô nhưng mọi tưởng tượng đều không thể thực hiện nữa rồi, bây giờ ngay cả chuyện Vận Nhi đang ở đâu hắn còn không biết, hắn bắt đầu thấy nhớ cô, thật sự nhớ đến cô.

Tối đó Bùi Mặc lại trở nên thèm khát tột độ, hắn nắm chặt tấm hình của Vận Nhi trên tay mình trong lòng dạt dào thứ cảm xúc hoan lạc, đê mê, hắn muốn cô, đang rất muốn cô nhưng cô đang ở đâu rồi.

Bùi Mặc mất hết lí trí, hắn lệnh cho A Trạch tìm về một người phụ nữ xinh đẹp không kém còn là một người phụ nữ trong sáng, chưa từng qua tay đàn ông, đêm đó hắn đặt tấm hình của Vận Nhi đối diện với cái giường nơi hắn và người phụ nữ kia đang làm tình, hắn muốn cô nhìn thấy cảnh này nếu cô thấy hắn làm tình với người phụ nữ khác chắc chắn sẽ tức giận tìm về đúng không, hắn muốn cô trở về, lập tức trở về bên cạnh hắn.

Bùi Mặc trút tất cả sự kiềm nén, giận dữ, nhớ nhung, căm phẫn đối với Vận Nhi lên người phụ nữ tội nghiệp này.

Trên chính cái giường của cô và hắn, ngày ngày hắn cùng cô dây dưa không dứt trên chiếc giường này, bây giờ lại đang dùng chính cơ thể đi vào một người phụ nữ khác, nếu Vận Nhi nhìn thấy cảnh này thật liệu cô còn có muốn trở về bên hắn nữa không,...Bùi Mặc bây giờ mới biết được cảm giác lo được lo mất.

Không một chút thương xót, không một chút khoang nhượng. Bùi Mặc áp lấy bàn tay to lớn lên bộ ngực đầy đặn của người phụ nữ mà ra sức nhào nắn. Hơi ấm cùng sự mềm mại từ da thịt của cô làm hắn hài lòng vô cùng. Người phụ nữ đau đến răng môi cắn chặt khi từng tấc trên cái thân thể tội nghiệp này của cô vốn đã ê ẩm, nay lại tiếp tục bị mang ra dày vò không thương tiếc.

Đôi tay bị khoá cao trên đỉnh đầu cấu chặt xuống tấm ga nệm đến sắp rách, cô gái thực sự quá mệt mỏi, cơ thể mềm nhũn không chút sức lực để phản kháng. Hơn nữa, con dã thú trên người cô lại hung hăng, mạnh mẽ đến cùng. Sức lực cỏn con này của cô làm sao địch lại hắn.

Khép chặt mắt nhìn sang một phía mà chịu đựng nhục nhã dày vò từ trong ra ngoài. Bất giác rãnh môi của người phụ nữ khẽ "Ưm.." lên một cái, khi nơi nhũ hoa vốn vẫn còn đau nhức lại bị Bùi Mặc ngậm chặt vào khoang miệng.

Đầu lưỡi ấm nóng lại ẩm ướt của hắn lướt quanh nhũ hoa căng cứng của cô, hết liếm láp rồi lại mút mạnh làm cô cắn môi không muốn rên rĩ.

Không nghe được âm thanh rõ ràng từ người phụ nữ, Bùi Mặc bắt đầu tiến công mạnh bạo. Bàn tay mò mẫm trượt xuống phần bụng phẳng lì, kéo lấy lưng quần của cô tuột hẳn tới đầu gối. Mặc cho cô gái có co chân kháng cự, mặc cho cô khóc nấc từng cơn, hắn vẫn cho bàn tay to lớn của mình luồn vào lớp quần lót của cô, tham lam vuốt ve dọc theo hai cánh hoa thịt mềm mại.

" Bùi...Bùi tổng, xin anh, nhẹ, nhẹ môt chút ạ...", người phụ nữ thoáng hé môi kêu lên nhỏ xíu. Cả thân người rùng mình khi hứng chịu sự mơn trớn từ nơi huyệt mật. Ngón tay của tên đàn ông không ngừng động chạm vào cánh hoa nhạy cảm, đôi lúc còn nắm lấy hạt châu nhỏ mà xoay nhè nhẹ làm cả người cô giật giật từng hồi một.

Đầu lưỡi của Bùi Mặc cạy lấy hàm răng nghiến chặt của người phụ nữ, len lỏi vào trong càn quét mọi ngóc ngách. Chiếc lưỡi ngây dại của cô bị hắn quấn chặt không buông, khiến cô thở hồng hộc vì suýt chút không thể nào hít lấy dưỡng khí.

Bất chợt ngón tay thon dài của Bùi Mặc đâm sâu vào huyệt nhỏ của cô một cái, cô nhíu mày khẽ "Ưm" một từ trong thanh quản.

“ Vận Nhi, ngoan nào,...Vận Nhi...”

Hắn cứ như một kẻ điên cứ vậy mà gọi tên cô gái nhỏ của mình.

Hắn rút tay khỏi cơ thể người phụ nữ, lập tức cả thân người cô thả lỏng khi cảm giác đau rát được giảm hẳn. Những tưởng nam nhân kia sẽ buông tha cho cô, nhưng có trời mới biết hắn lại tính giở trò quái quỷ gì. Khi mà hắn đột nhiên tháo lấy thắt lưng bằng da, cột cứng hai cổ tay của cô lại với nhau.

“ Bùi tổng....xin, xin anh...đừng làm vậy, tôi sợ lắm...", người phụ nữ hoảng sợ gào lên, trước mắt cô vẫn chỉ là một mảng đen tối mờ mịt chẳng rõ.

Bóng người ngự bên trên cô bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, cô còn chưa kịp vùng dậy đã bị hai tay hắn kéo tuột hẳn chiếc quần ngủ ném sang một bên.

" Không Bùi tổng,...tôi cầu anh...." tiếng kêu thống thiết của người phụ nữ lần nữa vang lên khi chiếc quần lót cũng bị hắn xé rách.

Từng tấc vải trên thân thể cường tráng của hắn cũng lần lượt bị trút bỏ.


Bùi Mặc đột ngột áp sát thân người, ngang tàn cưỡng đoạt cánh môi hồng nhuận thơm ngọt của cô. Cô thoáng căng cả thần kinh khi cảm nhận được, đêm nay khác hẳn với đêm hôm qua. Nam nhân giấu mặt kia hoàn toàn trần trụi, như thể hắn đã thực sự chuẩn bị cho một cuộc hoan ái được đẩy cao đỉnh điểm.


“ Vận Nhi, em dám nói dối tôi,...em phải bị phạt “.


"Ưm...." cổ họng người phụ nữ khẽ kêu lên vài tiếng, đôi môi nhỏ nhắn mọng nước của cô bị Bùi Mặc hôn đến đỏ chót. Bàn tay thô ráp mang theo hơi nóng cuồng nhiệt mơn trớn trượt lên da thịt mát lạnh của cô. Xoa nắn đôi ngực căng đầy, thỉnh thoảng lại dùng hai ngón tay vân vê đầu nhũ hoa đang vương cao thẳng đứng.


Bất giác cả thân người cô như đông cứng lại, khi cô cảm nhận được vật thể to lớn gân guốc đáng sợ vừa chạm vào huyệt mật bên dưới.


“ Vận Nhi, em ngoan một chút....”


"Không...tôi không phải Vận Nhi,...Bùi tổng...cầu anh, tha cho tôi...", người phụ nữ điên cuồng giẫy giụa đến cả tấm ga nệm cũng méo mó, Bùi Mặc vẫn đang chiếm thế thượng phong. Hắn nhếch cười đầy ngạo mạn, hai tay nắm chặt phần bắp đùi của cô mà nâng cao đôi chân ngọc ngà.


Cả đêm đó trong mắt hắn chỉ thấy mỗi hình ảnh của Vận Nhi, miệng cũng chỉ thốt ra hai chữ ‘ Vận Nhi ‘, cứ thế mà điên cuồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK