• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở lớp hôm nay xôn xao bàn tán chuyện sinh nhật của Uyển Như, hôm nay là sinh nhât cô, bây giờ cô đang đi khắp nơi trong lớp gửi lời mời tối nay tham dự.

Vận Nhi từ ngoài cửa bước vào liền bị Uyển Như lập tức vây hãm, Uyển Như đưa đến trước mặt cô mặt cô tấm thiệp màu trắng thiết kế khá đơn giản, giọng hớn hở: “ Vận Nhi, tối nay cậu nhất đinh phải tham gia tiệc sinh nhật tớ nhé, tớ đã mời cả Châu Tuấn rồi, cậu ấy nói chắc chắn sẽ đến, cậu cũng phải đến nhé “.

Vận Nhi vừa nhận lấy tấm thiệp mời trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh của Bùi Mặc, không cần nghĩ cô cũng chắc chắn hắn sẽ không cho cô đi, hơn nữa bình thường cô không có hứng thú với loại tiệc tùng hay lễ hội gì, quen Uyển Như hai năm không có năm nào là cô tham gia sinh nhật của cô bạn thân này cả.

Vận Nhi trở về bàn nhìn tấm thiệp suy đi nghĩ lại rồi cất nó đi, Châu Tuấn bên cạnh thấy gương mặt buồn như không buồn kia liền lên tiếng: “ Cậu sẽ đi chứ? “.

Vận Nhi giật nhẹ mình từ từ quay đầu nhìn sang, chớp mắt hai cái rồi đáp: “ Tôi cũng chưa biết được nhưng chắc sẽ không đi được “.

Mọi năm đều nghe những người tham gia kể lại rằng sinh nhật được tổ chức trên một du thuyền sang trọng, con thuyền đó sẽ đi một vòng thành phố trong lúc đó bọn họ sẽ ăn chơi, ca hát, nhảy múa, đến khi thuyền trở lại điểm xuất phát thì trời cũng sáng hẳn, Uyển Như là con gái duy nhất của một triệu phú nổi tiếng Châu Thành nên việc tổ chức một buổi sinh nhật như thế này hết đổi bình thường.

Uyển Như đứng cách hai người cũng chỉ vài bước chân nghe Vận Nhi nói vậy liền nhảy ào đến ôm lấy cổ cô, giọng mang phần ép buộc cũng có phần nài nỉ: “ Cậy nhất định phải đi, chúng ta bây giờ đã là bạn thân, sao có thể không dự sinh nhật của nhau được “.

Cũng không phải là Vận Nhi không muốn đi chỉ là có muốn cũng không thể đi.

Vận Nhi bắt lấy hai cánh tay nhỏ kia, cười tươi rồi gật gật cho qua, dù sao cứ gật đi đã rồi tối có không đi được thì người bạn này của cô cũng không thể làm được gì.

“ Được, được, nếu có thể tớ chắc chắn sẽ đi“.



Vận Nhi siết chặt tấm thiệp mời trên tay theo Bùi Mặc ngồi vào xe, tấm thiệp kia lập tức thu hút sự chú ý của hắn, Bùi Mặc lãnh đạm hỏi: “ Thiệp gì vậy “.

Nói xong liền lấy nó ra khỏi tay cô, chăm chú đọc.

“ Dạ, là thiệp mời sinh nhật Uyển Như “

Vận Nhi ngẩng đầu nhìn người đàn ông ánh mắt mong đợi, cô hơi nhoài người về phía hắn giọng khe khẽ: “ Mặc, em có thể…đi không ạ “.

“ Không thể “, Bùi Mặc vò mạnh tấm thiệp vứt ra bên ngoài, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.

Vận Nhi lập tức cúi đầu, cô cũng đã đoán được câu trả lời nên cũng không quá buồn bã, đây cũng không phải lần đầu tiên “Vâng“.

Bùi Mặc lập tức ra lệnh, A Trạch liền cho xe phóng đi.

Về đến nhà Bùi Mặc liền nhận được điện thoại có vẻ là việc rất gấp, trông gương mặt hắn vô cùng hấp tấp sau khi căn dặn Vận Nhi ở nhà cẩn thận mọi thứ liền trở đi ngay.

Vận Nhi đóng chặt tất cả các cửa như lời hắn dặn rồi trở về phòng tắm rửa, vì bình thường bữa tối sẽ có A Trạch nấu cho nếu cậu ta bận thì chính Bùi Mặc sẽ ra ngoài mua về bây giờ cả hai người đều đi rồi, Vận Nhi lại không biết nấu nướng gì nhưng ít ra cô vẫn có thể tự chế được mỳ ăn liền.

Trước đến nay cũng mới chỉ thấy qua người ta chế mỳ thế nào chứ cũng chưa từng tự tay làm, Vận Nhi chỉ pha một gói mỳ mà gần một tiếng mới xong, đến lúc mỳ chín thì cô cũng không còn hứng ăn nữa rồi, ngồi nhìn bát mỳ lại nhìn lại bụng mình ở nơi này cứ phát ra tiếng ục ịch không ngừng, rất khó chịu.

Vừa nhấc đũa thì bên ngoài có tiếng chuông cửa, Vận Nhi mừng rỡ, có lẽ Bùi Mặc đã về cô sắp có đồ ngon ăn rồi.

Hí hửng ra mở cửa, người bên ngoài không phải là Bùi Măc mà là…Châu Tuấn.

Vận Nhi trợn mắt ngạc nhiên, cậu ta cũng nhìn cô cười tươi.

“ Sao cậu lại đến đây “



“ Tôi đến cùng cậu đi dự sinh nhật “, Châu Tuấn vừa nói vừa vẩy vẩy tấm thiệp trắng.

“ Tôi không thể đi, cậu đi đi “

Vận Nhi nói xong thì đóng cửa nhưng lại bị Châu Tuấn giữ lại, cậu ta dung ánh mắt thẩn khiết nài nỉ Vận Nhi đủ kiểu, cô biết tối nay có thể Bùi Mặc có thể sẽ không về nhà nhưng nếu hắn bất ngờ trở về mà không thấy cô chắc chắn sẽ phát điên đến mức giết người.

Vận Nhi bị những lời quá thuyết phục của Châu Tuấn làm cho xiêu lòng, cô suy nghĩ thật lâu rồi nhìn đồng hồ chỉ tầm bốn mươi lăm phút nữa là buổi tiệc bắt đầu rồi.

Vậy mà Vận Nhi lại dám một lần đánh cược xem bản thân liệu có một chút may mắn nào không, sau khi thay một chiếc đầm thật xinh cô cùng Châu Tuấn đến bên bờ sông, một chiếc du thuyền to lớn sang trọng, tấp nập người.

Vì lúc chiều thiệp mời của Vận Nhi bị Bùi Mặc vứt mất nên đích thân Uyển Như phải ra đón hai người vào trong.

Con thuyền này còn xa hoa hơn những nhà hàng nổi tiếng, Vận Nhi bị sự lộng lẫy này làm cho mê muội, tuy Bùi Mặc cũng có thể cho cô còn hơn như vậy nhưng hắn không muốn để cô tiếp xúc hay ra mặt, hắn chỉ muốn một mình hắn được nhìn thấy cô, ngay cả sinh nhật cũng bắt cô ở nhà đóng cửa mua về một chiếc bánh quà sinh nhật cũng là được giao đến tận nhà.

Vận Nhi bây giờ giống như một con chim được trả tự do, thoải mái bay lượn cô vui chơi đến mức quên luôn cô đang có một trở ngại lớn nhất là Bùi Mặc.

Buổi tiệc của một học sinh mười bảy tuổi nhưng lại mang cảm giác như thể là tiệc ăn chơi của giới nhà giàu.

Vận Nhi được ăn thỏa thích cô ăn đến no căng cả bùng, còn bị bạn học lôi kéo vào nhảy múa, cùng nhau chơi trò chơi đến lúc cô mệt mỏi rồi đưa mắt nhìn đồng hồ đã hai giờ sáng, lúc này mới hoảng sợ tìm cách về nhà nhưng con thuyền này lại đang lênh đệnh giữa biển, Vận Nhi lại không hề nghĩ đến vấn đề này tổ chức giữa biển thì đâu phải lúc nào muốn về thì là về được.



Bùi Mặc mang gương mặt mệt mỏi trở về nhà, đến cửa đã thấy có điều lạ cửa lại không khóa mà chỉ đóng lại, ánh mắt hắn bắt đầu thay đổi, đi vào cả căn nhà u tối, mù mịt, cất giọng gọi: “ Vận Nhi “.

Gọi đến lần thứ ba không thấy cô trả lời hắn tức tốc chạy lên lầu, tất cả cá ngóc ngách trong nhà đều không bỏ sót nơi nào nhưng vẫn không thấy cô đâu.



Chạy xuống lại vào bếp chỉ thấy mỗi bát mỳ gói nguội tanh cùng một ly nước lọc.

“ A Trạch “

Hắn gào lên, tiếng gào trong đêm tựa dã thú, còn ánh mắt kia không khác gì ánh mắt của hắn chứa đao kiếm, sắc bén, nhọn hoắc.


A Trạch chạy ngay vào cúi đầu: “ Lão đại “


“ Kiểm tra CCTV,…nhanh “


Trong màn hình lớn hình ảnh Vận Nhi đứng nói chuyện cùng Châu Tuấn rất lâu sau thì thay đồ cùng cậu ta đi, không chỉ hình ảnh ngay cả nội dung câu chuyện của hai người họ hắn cũng nghe không sót một chữ.


Hăn nghiến răng ken két, giọng tựa tản băng ngàn năm: “ Vận Nhi, em giỏi lắm“


Hắn quay sang trừng mắt nhìn A Trạch, khiến cậu ta rùng mình cúi đầu: “ Chuẩn bị thuyền“.


Ngay lập tức A T trạch nhấc máy điều động người chuẩn bị mọi thứ, khi cả hai đến nơi, du thuyền của bọn họ cũng đã sắn sàng rời bến.


Ở nơi nào đó, Vận Nhi đã cảm nhận một cơn bão lớn đang tiến về phía cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK