Eric nhìn cười khẩy: “ Vận Nhi, em đừng cứng đầu nữa, đêm nay em sẽ thuộc về tôi, không chừng sau đêm nay em sẽ muốn tôi nhiều hơn thì sao, chúng ta cứ thử đi, được không“.
Dứt lời anh ta nhào đến dáng vẻ hệt một con hổ đói nhìn thấy miếng mồi ngon, vô cùng đáng sợ. Vận Nhi ngay lập tức đập vỡ chai rượu trên tay, rượu vang thấm đỏ sàn nhà còn đổ lên người cô một ít, Eric từng bước đi đến anh ta vẫn giữ nụ cười *** dục đó trên môi, từ từ tiến gần đến cô hơn, Vận Nhi muốn ngay lập tức đâm vào anh ta nhưng lại không dám, cô rất sợ, cô không muốn giết người.
“ Không, cút ra,...tên khốn...đừng động đến tôi,...Mặc, anh đang ở đâu, cứu em,...xin cứu em với “.Trong lúc cô gái khóc nửa thân chai rượu trên tay đã bị Eric giữ chặt anh ta bất chấp bàn tay đang bị thủy tinh đâm đến chảy máu, vẫn muốn giật nó khỏi tay cô, Vận Nhi hét rồi lại hét, cô vùng vẫy, chạy trốn, tránh né những vẫn không làm sao thóat khỏi đươc vòng tay của Eric.
Khoảng khắc anh ta đè lấy cô, Vận Nhi giữ lại chút hy vọng cuối cùng dùng hết sức lực hét to: “ Bùi Mặc, mau cứu em...”
Đôi môi của Eric đã chạm vào xương quai xanh của người phụ nữ, một tiếng súng vang lên, sau đó bất ngờ gục xuống, hắn nằm trên sàn đất đau đớn uốn éo cơ thể. Bùi Mặc trên tay là khẩu súng còn vươn thuốc khói, ánh mắt hắn như có máu, cắn chặt răng mình đi thật nhanh đến.
“ Mặc,...Mặc...”
Vận Nhi nhìn thấy bóng dáng hắn ngay trước mắt liền khóc to, toàn bộ số nước mắt cố gắng kìm nén liền trào ra như thể vỡ đê, cô bất động nhìn hắn, cơ thể người phụ nữ hiện ra trước mắt mọi thứ trên người cô không còn được nguyên vẹn nữa, một bên bầu áo bị kéo thấp xuống để lộ ra bên bầu ngực, chiếc đầm trắng bị nhuộm đỏ bởi màu rượu, trên người cũng không ít dấu vết do Eric gây ra.
Bùi Mặc bước những bước nặng nề đi về phía cô, ánh mắt hắn ngập tràn sự căm phẫn, trong sự bình thản chính là cơn tức giận của một con ác quỷ, Vận Nhi ôm chầm lấy hắn, bao năm qua hăn chưa bao giờ thấy cô sợ hãi như lúc này, cơ thể cô không phải run rẩy bình thường mà là như thể bị điện giật, Vận Nhi nấc lên từng tiếng: “ Mặc, giết hắn,...giết chết hắn,...”.
Bùi Mặc đưa mắt nhìn sang tên đàn ông đang đau đớn, cơ thể hắn quằn quại máu từ chân ứa ra hòa với màu rượu, vừa tanh vừa chát.
Bùi Mặc hét lớn gọi A Trạch ngay sau đó cậu ta cùng một đám đàn em hơn hai mươi người phi như bay vào, Vận Nhi được Bùi Mặc khoát qua loa cho một cái áo tạm thời che đi sự phong trần của cô, Vận Nhi lúc này đã dần rơi vào mê hoặc, thứ thuốc đó đang điều khiển cô, hai cánh tay nhỏ bấu chặt cổ Bùi Mặc, hơi thở nóng cháy phả vào tai hắn “Mặc,...em nóng...nóng quá,...Mặc “
Bùi Mặc ngay lập tức hiểu được vấn đề, hắn bế thốc cô lên đi nhanh sang một căn phòng khác.
...
Nằm trên giường, hai tay Vận Nhi bấu chặt cổ Bùi Mặc, thở hỗn hễn, cô bây giờ bị thứ thuốc kia kích thích chìm vào dục vọng, không ngừng động chạm Bùi Mặc.
Hắn nhìn cô, ánh mắt mang theo tia máu cũng đã ngập trần sự thèm khát, hắn luôn muốn cơ thể cô, muốn cô chủ động chứ không phải là trong tình cảnh này, hắn muốn cô tự nguyện dâng cho hắn trong sự tỉnh táo chứ không phải vì bị thứ thuốc đó điều khiển.
Vận Nhi ưỡn người lên hôn lấy đôi môi hắn, cô gặm nhấm xung quanh gương mặt tuấn tú của người đàn ông, còn không ngừng thốt ra lời gọi mời: “ Mặc,...giúp em với....nóng....người em như thể đang bị thiêu cháy,...mau giúp em “.
“ Nếu em còn không mau kìm chế lại thì em sẽ phải hối hận “, Bùi Mặc nghiến răng ken két ngắm nhìn gương mặt đang lạc trong mê hồn, sự hoan lạc đã hiện rõ trên gương mặt cô, điều này cũng đang kích thích sự kiên nhẫn của Bùi Mặc, là đang khiêu khích hắn.
Bùi Mặc siết chặt cánh tay cô, siết một mạnh hơn nhưng Vận Nhi cho dù thấy rất đau cũng không thể nào thoát khỏi trạng thái này, mỗi phút trôi qua thuốc càng thấm sâu thì cô lại càng trở nên lẳng lơ, hư hỏng, còn tự tay kéo khóa cởi bỏ chiếc đầm trên người, hai bầu ngực trắng nõn đã nhô ra ngay trước mặt người đàn ông, Bùi Mặc bị cô ôm chặt đến mức cằm hắn đã chạm phải khe ngực của người phụ nữ, hắn cũng giống cô đang thở gấp, đang bị dục vọng chiếm lấy nhưng vẫn một mực kìm nén, Bùi Mặc lay lay cơ thể nhỏ cất giọng lạnh: “ Vận Nhi, em tỉnh táo lại cho tôi, nếu không đến lúc em hối hận tôi cũng không tha cho em “.
Vận Nhi hoàn toàn không nghe lọt câu nào mà hắn nói, cô không những không dừng lại mà còn điên cuồng tìm đến hắn, hôn sâu lấy người đàn ông, Bùi Mặc đã đạt cực hạn của sự chịu đựng, ngay bây giờ chỉ cần cô nhúc lấy dù là một chút hắn sẽ lập tức lao vào như thiêu thân.
“ Mặc...muốn em....mau muốn em “
“ Vận Nhi, đây là em tự mình chuốc lấy “
Nói xong hắn cười lạnh một tiếng, cánh tay rắn chắc ôm lấy cô, gặm nhấm từ cằm rồi một đường xuống dưới, nhanh chóng xé toạt chiếc đầm tiệc vướn víu.
“ Vận Nhi, em thật đẹp....”, tiếng nói hắn thô tục, quyến luyến nhẹ nhàng mơn trớn bầu ngực cô, đôi mắt nhanh chóng trở nên u tối.
Thân mình Vận Nhi trong sự hoan lạc vặn vẹo, ưỡn lên rồi hạ xuống nhấp nhô như sóng, vật nóng bỏng của người đàn ông đã ***** **** không ngừng chà sát giữa hai chân cô, hơi thở thô suyễn bao trùm lấy không khí xung quanh, bàn tay hắn bóp nắn bầu ngực cô, càng ngày càng thô lỗ.
“ ưm....a..,a “
Vận Nhi như được thỏa mãn tột độ cô chìm trong sự đụng chạm của hắn mà hạnh phúc rên rỉ.
Thân hình Vận Nhi nhỏ nhắn, ga giường màu đen càng tôn thêm làn da trắng nõn nà của cô, kích thích mọi giác quan của Bùi Mặc.
Bùi Mặc đã thực hiện được ước muốn bấy lâu này của hắn, hôm nay cũng chính là ngày Vận Nhi tròn mười tám tuổi, hắn đã có được cô nhưng dường như trong đáy mắt sâu thẳm đó vẫn mang một chút vẻ không vui.
Một đêm hoan lạc trôi qua, đối với cả hai đây là một đêm tình bất đắc dĩ.