Châu Tuấn luôn dõi ánh mắt theo cô, cậu ta không rõ cô lo điều gì cũng không biết liệu bản thân đã sai khi đã cố chấp muốn cô đi cùng.
Cậu ta chầm chậm tiến lại ngồi gần cô, không dám lên tiếng chỉ im lặng ngồi nhìn Vận Nhi như vậy, thời gian một lúc một trôi qua, bây giờ đã là ba giờ rưỡi sáng.
Đột nhiên có tiếng thông báo phát ra từ cái loa lớn, tất cả mọi người đều ngừng cuộc chơi lắng tai nghe.
“ Phía trước có một con thuyền đang chặn đường, nên thuyền sẽ tạm thời dừng để xử lí trục trặc này “
Vận Nhi ngẩng đầu, ánh mắt cô hướng thật xa về phía trước, đúng là có một con thuyền đang cố tình chặn đầu thuyền của Uyển Như, bất giác cô đứng dậy tiến ra phía bên ngoài kia.
“ Có chuyện gì, người bên kia là ai “, một người đàn ông đã lớn tuổi còn đang nắm chặt tay Uyển Như đi đến, là bố của cô ấy, gương mặt hầm hực, khó chịu.
Con thuyền đối diện đã đến gần hai mũi thuyền chạm mạnh tạo ra một chút rung lắc nhẹ, bố Uyển Như cùng cô đi lại sát phía mũi thuyền, ông ta cất giọng lớn: “ Là ai đang cố ý gây sự? “
Nói xong đưa mắt lên nhìn biểu tượng lớn trên mặt thuyền bên kia, là hình của một viên kim cương lớn có một chữ ‘ Mặc ‘ mờ mờ ảo ảo, đó là biểu tượng của tập đoàn Tinh Châu, là biểu tượng của Bùi Mặc.
Từ trong con thuyền bên kia Bùi Mặc, hai tay đút trong túi, gương mặt săc slanhj đi ra theo sau là A Trạch và bốn tên đàn em, vừa nhìn thấy hắn, bố của Uyển Như lập tức đổi giọng, e dè cất lời: “ Bùi tổng, chẳng phải có hiểu lầm gì sao, con gái tôi chỉ là đang tổ chức một buổi tiệc sinh nhật nhỏ “.
“ Tôi đến đón người, Vận Nhi còn không mau qua đây “, Bùi Mặc khi gọi tên cô thì gào lên khiến ông ta giật bắn mình.
Vận Nhi hai mắt đã đỏ hoe, cô run cầm cập đi lại phía mũi thuyền, ở bên kia hai tên đàn em của anh đi đến rồi nhảy phấc qua đón lấy cô, Vận Nhi trong chớp mắt đã đứng ngay trước mặt Bùi Mặc, lúc này cô cũng đã khóc.
Bùi Mặc ánh mắt hắn không mang sự giận dữ mà là sự bình lặng nhưng là bình lặng của cái chết thay vì thấy sự tức giận trong ánh mắt kia thì sự bình thản này làm Vận Nhi sợ hãi đến tột độ.
“ Mặc, em….em xin lỗi ạ “
Cô vừa dứt lời hắn liền lao đến siết chặt tay cô, nghiến răng ken két rồi vác cô lên vai trở lại vào trong, để lại mấy người bên thuyền kia kinh ngạc cũng như sợ hãi nhìn theo, Châu Tuấn hơi nheo mắt, bây giờ cậu là đang lo sợ thay cho Vận Nhi.
Sau vài phút thì buổi tiệc lại tiếp tục như bình thường, ngay sau đó bố của Uyển Như liền gọi điện gửi lời xin lỗi cho Bùi Mặc vì đã không nhận ra mà còn lớn tiếng, tra khảo.
Có thể sau đêm nay ông ta sẽ phải tổn thất vài thứ.
Ngồi trên con thuyền lớn trái ngược hoàn toàn với chỗ của Uyển Như, ở đây mang nặng mùi nguy hiểm, sát khí, Vận Nhi ngồi trên đùi Bùi Mặc khóc thút thít, bốn mắt nhìn lấy nhau nhưng không ai nói lời nào, ánh mắt của Bùi Mặc một lúc một trở nên đáng sợ, Vận Nhi bây giờ ngoài việc khóc và nói xin lỗi ra cô không thể làm gì khác, Vận Nhi dụi đầu sát vào lồng ngực hắn, nấc lên từng chữ
“Mặc, em sai rồi,…em,…em không dám nữa,…anh đừng…đừng tức giận….em thật sự không dám nữa “
“ Em giỏi lắm, còn biết trốn nhà đi rồi, nghe lời của người ngoài hơn là lời của tôi, Vận Nhi, em to gan quá “, Bùi Mặc vừa nói vừa cười, nụ cười của hắn khiến Vận Nhi có cảm giác như đang tiến gần với cái chết.
Cô liều mạng lắc đầu.
“ Không, em không cố ý,…em chỉ nghe anh thôi, Mặc…em sai rồi…em không dám nữa…không dám nữa đâu ạ “, nói xong liền khóc lớn lên, rồi ôm chặt lấy Bùi Mặc nhưng hắn lại né đi không muốn tiếp nhận cái ôm này của cô, sự bình thản này của hắn chính là báo hiệu cho một cơn đại hồng thủy sắp tìm đến cô.
“ Có phải là muốn đi với hắn không, hay tôi để em đi với hắn, từ nay tôi không giữ em bên mình nữa,… Vận Nhi trả lời tôi, có phải em muốn đi với hắn không “.
Bùi Mặc gào lên, giọng hắn to đến nỗi bọn người ở trong khoang lái cũng có thể nghe rõ, hắn vừa gào vừa siết mạnh hai cánh tay cô đến đỏ ửng lên.
“ Không,…em không muốn đi với ai cả,…em chỉ muốn ở cạnh anh…chỉ muốn cạnh anh thôi….Mặc, em xin lỗi ạ “.
Vận Nhi vừa nhíu mày vì đau vừa cố lấy hơi, cô đau đến mức nói còn không rõ lời nữa nhưng Bùi Mặc một lúc một siết chặt hơn.
“ Tôi đã nói không cho phép em để bất kỳ tên nào chạm vào mình, em bây giờ còn dám bỏ nhà theo trai rồi, hay lắm, em giỏi lắm,... Vận Nhi “.
Bùi Mặc đưa những ngón tay lạnh ngắt vừa nói vừa lau nước mắt cho cô nhưng hắn càng lau càng khiến cô khóc lớn hơn, bây giờ mỗi một hành động của hắn cho dù là nhỏ nhất cũng giống như là đang từng nhát cắt mạnh lên cơ thể nhỏ của cô, Vận Nhi đang từng phút rơi vào vòng tay của thần chết, cô sắp không còn cảm nhận được mọi thứ xung quanh nữa.
Con thuyền này cũng thật lạ, nó chầm chậm bất thường, đêm nay quá dài.