• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi kết thúc việc làm từ thiện Bùi Mặc quay lại cô nhi viện Dream đón Vận Nhi, khi đến còn mang theo cho cô ít đồ ăn, Vận Nhi nhận lấy đồ ăn từ tay anh mặt không vui cũng không buồn, chỉ gượng cười một cái.

Bùi Mặc đi lại nắm lấy tay cô: “ Vận Nhi, chúng ta về nhà “.

“ Vâng ạ “

Vận Nhi vừa bước được vài bước liền quay đầu nhìn lại những người trong cô nhi viện, rồi nhẹ nhàng cất giọng, trong mắt cô óng ánh có nước: “ Tạm biệt, mẹ “.

Viện trưởng nhìn cô cũng thấy chạnh lòng, ở cô nhi viện này bà thương Vận Nhi nhất, cũng là người cô gần gũi, tin tưởng nhất, nên từ lúc nhỏ cô đã gọi bà là mẹ.

Vận Nhi vẫy vẫy tay chào hết mọi người đứng trong kia rồi quay đi cùng Bùi Mặc.

...

Ba tiếng sau bọn họ đã đáp xuống sân bay Châu Thành, Vận Nhi lần đầu bước ra thế giới bên ngoài nên khi nhìn những thứ lạ lẫm trước mắt cô liền thấy sợ hãi, rụt người lại, Bùi Mặc liền nhanh tay ôm lấy cô gái nhỏ, an ủi bên tai: “ Đừng sợ, có tôi ở đây, rồi em sẽ thấy quen thôi, Vận Nhi, đừng sợ “.

Vận Nhi được hắn ôm lấy cũng nép chặt vào ngực hắn, hai mắt nhắm chặt để Bùi Mặc dìu đi, bước ra khỏi sân bay trước mắt đã có một đoàn xe cùng với hàng chục tên đàn ông ai cũng mặc trên mình bộ vest đen, nhìn thấy Bùi Mặc liền cúi đầu chín mươi độ: “ Chào lão đại “.

Bùi Mặc biết Vận Nhi khi thấy bọn người này sẽ lại hoảng sợ liền nhanh chân đưa cô lên xe, bơ đi bọn người kia.

Đến biệt thự khung cảnh nơi đây quá rộng lớn khiến Vận Nhi như không tin vào mắt mình, mười mấy năm qua cô nép mình trong căn phòng nhỏ nên cứ nghĩ mọi thứ xung quanh cũng nhỏ bé như vậy, những thứ hiện ra ngay trước mắt lúc này cứ khiến Vận Nhi cảm thấy bản thân như vừa bước sang một thế giới khác, cô có thích thú cũng có sợ hãi, hai bàn tay bấu chặt lấy cánh tay Bùi Mặc.

Hắn từ khi có được cô thì không ngừng cười, thứ hắn muốn cũng đã rơi vào tay hắn, cô gái nhỏ này từ khoảnh khắc đi cùng Bùi Mặc thì cô đã không còn là một Vận Nhi ngày ngô, trong sáng nữa.

Cuộc đời cô đã bước sang một trang mới, là trang giấy do chính Bùi Mặc viết nên.

Sau khi đưa cô về phòng, nói rõ với cô mọi chuyện trong nhà về vấn đề sau này hai người sẽ sống chung với nhau thế nào, Vận Nhi lại không hiểu biết, hắn nói đến đâu cô sẽ gật đầu nghe theo đến đó, hoàn toàn chưa thể thích ứng với cách sống mới này ngay được, sau khi vỗ về cô gái nhỏ nghỉ ngơi Bùi Mặc ngay lập tức trở về dáng vẻ thật sự của hắn.

“ Lão đại, sao anh lại nhận nuôi cô bé đó “, A Trạch vừa cúi người rót một ly nước đưa về phái Bùi Mặc vừa nói, hắn khó hiểu mãi mà không tự giải thích được nên lấy hết can đảm mở miệng hỏi.

Bùi Mặc không đáp, chỉ nhếch khóe miệng nhận ly nước từ cậu ta uống ực một hơi, A Trạch luôn dõi theo biểu hiện của hắn liền đột nhiên hiểu ra ngay: “ Lão đại, anh là muốn nuôi trước thịt sau? “.

Cậu ta tự mình hỏi tự mình ‘ à ‘ lên một tiếng rồi nói tiếp: “ Cô bé đó đúng là rất xinh đẹp, tôi không tin một cô nhi ở cô nhi viện lại có thể trắng trẻo, xinh đẹp đến mức mê người như vậy “.

Cứ nghĩ chỉ có những người có cuộc sống đầy đủ mới có cơ hội làm đẹp cho bản thân nhưng Vận Nhi lại là một trường hợp hiếm có, từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện ở một nơi thiếu thốn như vậy nhưng lại mang trên mình vẻ đẹp của tiểu thư nhà giàu có, làn da trắng đến phát sáng đó của cô là mơ ước của biết bao nhiêu người phụ nữ, ngũ quan lại quá hoàn hảo, phải nói cô mang trong mình một Gen rất tốt.

Bùi Mặc chính là vì vẻ đẹp này hớp hồn, mới nhất quyết có bằng được cô.

Hắn hừ lạnh một tiếng trừng mắt nhìn A Trạch, ngửa người ra sau, cất giọng: “ Lô hàng đó thế nào rồi “.

A Trạch liền nghiêm mặt, trả lời: “ Rất thuận lợi, bên kia đã nhận được hàng rồi, lão đại, lô hàng lần này mang lại giá trị rất lớn “.

Bùi Mặc nở nụ cười mãn nguyện, nhìn cậu ta gật gật đầu.


...


Trong căn phòng to lớn không một ánh đèn lại vang lên khe khẽ tiếng khóc của một cô gái, Vận Nhi ngồi trên sàn nhà nép mình vào góc tường, úp mặt khóc không ngớt, cơ thể cô cũng run rẩy.


Bùi Mặc giải quyết xong việc của mình đến tận khuya mới trở về nhà, gương mặt hắn có phần mệt mỏi, hai tay day day thái dương đi ngang qua căn phòng tối, hắn nghe thấy tiếng khóc, liền nhướng mày đi vào, nhìn thấy Vận Nhi co ro mình lại thút thít từng cơn, hắn bình thản đi đến, nói nhỏ: “ Vận Nhi, sao em lại khóc, em sợ cái gì sao “.


Vận Nhi nghe thấy hắn từ từ ngẩng đầu, nước mắt dàn dụa ướt đẫm khuông mặt, cô chẳng nói gì chỉ gật gật đầu, Bùi Mặc bế thốc cô lên đặt trên giường, ngồi xuống bên cạnh, một tay đặt lên trán cô, tay kia nắm lấy tay cô, dỗ dành: “ Ngoan, không phải sợ, đây là nhà của chúng ta, có tôi ở đây, mau ngủ đi “.


Vận Nhi nắm chặt lấy tay hắn đặt lên ngực mình, mỗi khi cô sợ hãi cô sẽ lấy thứ gì đó đặt lên ngực như vậy sẽ khiến bản thân thấy an toàn hơn, hành động khiến Bùi Mặc không quá ngạc nhiên nhưng lại khiến hắn có phần khó chịu, vì bàn tay kia của hắn đang bị cô giữ chặt trên bầu ngực lớn, đây chẳng phải là đang hành hạ hắn sao.


Sau khi Vận Nhi ngủ say, Bùi Mặc mới về phòng, hắn sau khi tắm rửa thì đồng hồ cũng đã điểm hơn mười giờ, ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, trong đầu lại hiện ra hình ảnh của cô gái nhỏ, cô gái này đến cả lúc khóc cũng như đang mê hoặc người ta, khiến hắn phải nghiến chặt răng kìm lại bản năng.


Trong đêm tĩnh mịch, đối diện với cô gái nhỏ một thân thể cao lớn của người đàn ông đang ôm chầm lấy cô, nhìn ngắm vẻ đẹp tuyệt trần kia rồi chìm vào giấc ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK