Bùi Mặc lay lay mạnh cơ thể Vận Nhi nhưng cô vẫn đang rất sợ hãi không dám mở mắt mình chỉ thủ thỉ gọi tên hắn. Bùi Mặc nhìn tình trạng của cô mà tim đau nhói, là vì hắn, vì hắn đã đuổi cô đi, vì hắn đã bỏ rơi cô...
Vận Nhi anh xin lỗi
Hắn đưa mắt nhìn cơ thể nhơ nhuốc của cô mà hai mắt đỏ chói, hắn bế thốc cô lên quay ngoắc đầu nhìn Phạm Hiến Việt rồi nhìn sang A Trạch gào lên: “ Đến bệnh viện “.
Phạm Hiến Việt bị cái lườm của hắn làm cho kinh sợ, cũng vội chân nhanh theo Bùi Mặc, ngồi trong xe Phạm Hiến Việt ngồi ở ghế lái phụ, A Trạch lái xe còn Bùi Mặc cùng Vận Nhi ở ghế sau, hắn ôm lấy cô thật chặt trong lòng ngực, không ngừng dỗ dành, cơ thể hắn cũng run rẩy khiếp sợ, Phạm Hiến Việt nhìn hai người bọn họ cũng hiểu phần nào mối quan hệ giữa hai người nhưng thứ làm anh ta ngỡ ngàng không tin Bùi Mặc còn có bộ dạng này, nghĩ người như Bùi Mặc sẽ không bao giờ cõ lúc vì phụ nữ mà trở nên đau khổ cùng cực như lúc này, cô gái này đối với hắn không hề đơn giản, bây giờ Phạm Hiến Việt lại quay sang lo lắng cho bản thân anh ta biết chắc chuyện này Bùi Mặc chắc chắn sẽ không để yên.
Bùi Mặc cứ gào lên hối thúc A Trạch chạy nhanh hơn, cảm nhận hơi thở của Thẩm Ly càng lúc càng yếu đi khiến hắn chỉ muốn phát điên vì lo.
“ Vận Nhi, không sao...anh sẽ không để em có chuyện gì, ngoan...anh ở đây “.
Chưa đầy mười phút bọn họ đã đến bệnh viện, Bùi Mặc bế cô chạy thật nhanh vào trong còn lên giọng đe dọa bác sĩ để bọn họ cấp cứu cho cô trước, Phạm Hiến Việt đi theo sau cũng đưa mắt ra hiệu cho mấy bác sĩ ở đó, bọn họ bị dọa sợ liền vứt hết công việc chạy đến đón lấy Vận Nhi.
Bên ngoài phòng cấp cứu Bùi Mặc trở nên bình thản một cách đáng sợ, hắn nhìn chăm chăm Phạm Hiến Việt, sự im lặng chính là dấu hiệu cho một cơn thịnh nộ sắp bắt đầu.
Phạm Hiến Việt không muốn đến lúc hắn lên tiếng mới thấy sợ liền lên giọng giải thích ngay: “ Bùi tổng, chuyện này tôi sẽ thay anh xử lí bọn chúng “.
Ngay lập tức anh ta nhấc điện thoại rồi tránh đi nơi khác.
Một tiếng
Hai tiếng
Từ phòng cấp cứu đi ra, vẻ mặt bình tĩnh của vị bác sĩ khiến Bùi Mặc âm thầm nhẹ lòng, ông bác sĩ nhìn hắn có chút run rồi cất lời
“Cô ấy không có vấn đề gì, chúng tôi đã chuyển bệnh nhân sang phòng hối sức, vài tiếng nữa cô ấy sẽ có thể tỉnh lại”
Bùi Mặc thở phào một hơi, ôm mặt mình mừng rỡ, sau đó liền tìm đến phòng hối sức, nhìn cô gái nhỏ bất động, cả người đầy vết thương mà căm phẫn, hắn chỉ muốn ngay bây giờ có thể giết hết bọn người đó, Bùi Mặc đi lại ngồi bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lành lạnh của Vận Nhi nói khẽ.
“ Vận Nhi, mau tỉnh lại chúng ta về nhà,...anh sẽ không để em rời khỏi anh lần nào nữa “
Bùi Mặc bất ngờ cảm nhận được những ngón tay nhỏ đang khẽ nhúc nhích trong lòng bàn tay hắn, tập trung nhìn kỹ lại lần nữa những ngón tay kia lịa động đậy, Vận Nhi trong vô thức ‘ ư ‘ khẽ một tiếng, Bùi Mặc nhanh chóng ngẩng đầu, hắn đi lại gần cô hơn.
“ Vận Nhi, em tỉnh rồi, mau mở mắt nhìn anh,...là anh “
Vận Nhi vẫn nhắm nghiền hai mắt, hai bên mày cau chặt vào nhau như thể cơn đau dữ dội bên trong người cô đang phát tát mạnh, hơi thở lúc nhanh lúc chậm, hai cánh môi mấp mấy như muốn nói gì đó, vài giây sau phải lắng nghe kỹ lắm Bùi Mặc mới có thể nghe thấy.
“ Mặc...Mặc...”
“ Vận Nhi, anh ở đây “
Hai mắt nhỏ khó khăn từ từ mở ra, lúc đầu mọi thứ đều hư ảo hình ảnh còn loạn xạ khắp nơi, Vận Nhi nhắm rồi mở, nhắm rồi mở vào lần mới có thể nhìn cô trần nhà, cảm nhận được có người đang nắm tay mình cô chậm rãi chuyển hướng nhìn sang, Bùi Mặc ngay trước mắt ban đầu có hơi nghi hoặc vào ánh mắt mình sau khi cảm nhận được hơi ấm từ tay Bùi Mặc khiến cô gái xúc động khóc lớn, cô nức nở từng đoạn vui mừng: “ Mặc,...là anh...thật sự là anh sao...em không nằm mơ đúng không “.
Bùi Mặc ôm lấy Vận Nhi, ánh mắt hắn cũng rướm lệ, cô run rẩy hắn cũng run rẩy, cô sợ hãi hắn cũng sợ hãi.
“ Là anh đây, Vận Nhi, ngoan...đừng khóc “
Vận Nhi nghe thấy lời dỗ dàng càng khóc lớn hơn, cô không tin còn có thể được gặp lại hắn, khoảng khắc bị bọn người kia không thương tiếc đánh đập cứ nghĩ mình thật sự chết đi rồi, bây giờ cơ thể cô vẫn còn dư âm của những cú đánh đó, rất đau, đau đến khóc không ra nước mắt.
“ Mặc...anh đừng bỏ rơi em nữa nhé,...em sợ lắm “
“ Anh sẽ không như vậy nữa, Vận Nhi đừng khóc nữa, sau này anh sẽ không đuổi em đi nữa, ngoan...”
Hắn chia nhỏ từng nụ hôn lên khắp gương mặt cô, hút sạch chỗ nước mắt dàn dụa kia, rồi vuốt ve lấy gương mặt nhỏ nhắn, A Trạch cùng Phạm Hiến Việt cũng tìm đến, hai người hai vẻ mặt khác nhau, A Trạch thì vui mừng còn Phạm Hiến Việt thì khó hiểu, nghi ngờ.
Nhìn cảnh tượng Bùi Mặc rơi nước mắt ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng Phạm Hiến Việt tự nghi hoặc bản thân có phải là đang nằm mơ. Hình ảnh này quá dọa người, thật sự không tin nỗi vào mắt mình, anh ta cứ tự buộc bản thân là sự thật nhưng nó thật sự quá khó tin, Bùi Mặc là tên đàn ông thế nào hắn cũng biết rõ nhưng lại chưa từng nghe qua tên đàn ông này cũng có lúc vì tình mà nổi điên.
Bùi Mặc cử chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy Vận Nhi ngồi dậy rồi một lần nữa ôm chặt cô, lần này cô đã cảm nhận được rõ ràng cái ôm của hắn hơn, dịu dàng và ấm áp. Bây giờ cô có thể chắc chắn rằng đây là sự thật, cô thật sự gặp lại Bùi Mặc rồi, còn được hắn ôm chặt trong lòng.
Vận Nhi khe khẽ bên tai hắn: “ Mặc,...anh đừng tức giận với em nữa nhé,...đừng đuổi em đi nữa nhé “
Hắn đau nhói với từng chữ cô thốt ra, từng chữ như ngàng tiễn xuyên tâm, hắn hôn lên hai bên má cô rồi nhìn cô gái nhỏ với ánh mắt dịu dàng vô cùng, hắn chính là đang tự trách bản thân mình, hắn hận đã đối xử tệ với cô gái mà hắn hết lòng nâng niu.
“ Ngoan,...anh không để em rời xa anh nữa, Vận Nhi mau khỏe rồi anh đưa em về nhà “.
Vận Nhi nhìn hắn cười thật tươi, rồi chủ động ôm lấy người đàn ông, hai bàn tay nhỏ vuốt vuốt tấm lưng hắn, bây giờ cô đang cảm thấy hạnh phúc tột độ, chỉ muốn giây phút này dừng mãi như vậy, chỉ cả đời ôm lấy người đàn ông này, muốn cả đời được hắn che chở, bảo vệ, sau chuyện này cô cũng tự hứa bản thân sẽ không khiến Bùi Mặc tức giận hay thất vọng về mình nữa.