• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Uyển Như cùng Châu Tuần trở về, Vận Nhi quay về phòng nhìn mâm cơm mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn, lúc này mấy món ăn cũng nguội lạnh hết rồi, theo sau cô Lý Hoa vừa nhìn liền hiểu đi đến bưng lấy mâm cơm.

“ Dì sẽ hâm nóng lại cho cháu, sẽ rất nhanh “.

“ Vâng ạ “.



Vì trời đã vào hè nên thờt tiết một lúc một nóng, đến khi trời về khuya cũng vẫn nóng như vậy, Vận Nhi lúc ngủ cũng chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh còn chỉnh nhiệt độ điều hòa đến tận mười sáu độ, còn không buồn đắp chăn.

Vận Nhi vì trời nóng nên cũng chỉ nhắm mắt hờ như vậy chứ chưa có ngủ say nên khi có sự đụng chạm cô liền có cảm giác, bàn tay to lớn còn hơi khô đang mò mẩn đôi chân cô, tay kia thì vuốt ve gương mặt nhỏ, Vận Nhi lập tức mở mắt hiện ra ngay trước tầm mắt là Bùi Mặc, hắn nhìn cô cười tà, Vận Nhi ngồi bật dậy ôm chầm lấy hắn: “ Mặc, anh về rồi “.

Bùi Mặc hôn nhẹ lên mái tóc cô gái, rồi chuyển hướng xuống cổ cô ghé vào tai cô buông một câu hơi thở như chứa lửa: “ Vận Nhi, anh nhớ em rồi “.

Vận Nhi cảm giác chuyện không lành liền đẩy nhẹ Bùi Mặc ra khỏi người, cô hai tay che ngang bả vai mình: “ Mặc, không được, hôm nay trời nóng quá em không muốn đâu“.

Hắn cứ vậy mà nhào đến giữ lấy hai cánh tay Vận Nhi, rồi hôn điên đảo, nụ hôn chứa sự nhớ nhung thật sự rất điên cuồng, Vận Nhi bất động vài giây đến khi nhận ra đã bị hắn ép nằm xuống giường, Bùi Mặc dỗ dành cô gái nhỏ, dục vọng đã tràn lan trong đáy mắt. “Ngoan “.

Khi tấm lưng cô dính sát vào giường, xúc cảm lạnh buốt như đầu kim đâm qua ngón tay đã đánh thức lý trí của cô. Cô giằng co, muốn ngồi dậy, nhưng Bùi Mặc đã áp sát người xuống, dưới ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo, nửa thân người để trần của hắn hiện rõ từng múi cơ bắp cuồn cuộn. Xen lẫn trong hơi thở thoảng hương gỗ mộc, vẫn trong lành ngọt ngào như mọi lần. Hơi thở quen thuộc đến thế, khiến khóe mắt cô ướt đẫm, cổ họng run lẩy bẩy. Cô chỉ dám nhìn tới sống mũi cao thẳng, rồi dần dần nhìn xuống, chiếc cằm góc cạnh, yết hầu gợi cảm, theo cổ xuống đập vào mắt là bờ vai dài rộng rắn chắc, những đường cong thô kệch nhưng khỏe khoắn. Nơi xương quai xanh đang dựng đứng lên. Điều này chứng tỏ dáng hắn rất chuẩn, xương thịt cân bằng, những múi cơ cũng phân định rạch ròi, là thành quả của một người chăm chỉ tập thể dục.

Bờ môi hắn nhanh chóng áp sát, Vận Nhi liền nhắm chặt hai mắt lại, cô vẫn cảm nhận được lực hôn của Bùi Mặc. Nó khẽ khàng chạm vào mũi cô, khi lướt xuống đôi môi có phần mạnh bạo hơn, ngang ngược cạy mở môi và răng của cô. Cô vẫn không mở mắt, cả người cứng đờ như thớt gỗ, còn bản thân chẳng khác nào như cá nằm trên thớt.

Một lúc lâu sau, nụ hôn của hắn mới chuyển hướng sang vành tai, lần này nó trở nên mềm mại, hơi thở đục ngầu nóng hầm hập. Cô nghe thấy hắn khẽ lên tiếng, thanh âm hơi khàn: “ Vận Nhi, nhìn anh “

Nhưng cô chỉ càng nhắm chặt hơn.

Hàng mi dài như con ve sầu khẽ vỗ cánh, cảm giác hơi ươn ướt trên khóe mi cũng khiến người ta xót xa. Cuối cùng cô cũng mở mắt, bị ép nhìn vào đôi mắt sâu như biển khơi đó của Bùi Mặc. Nó thậm chí còn đen đặc hơn mọi ngày, phấp phỏng một dục vọng chân thực nhất của người đàn ông với người phụ nữ.

“ Mặc,....ưm…” Ánh mắt hắn quá nóng. Cô thật sự không dám nhìn, đến hơi sức để gọi tên hắn cũng gần như biến mất.

Ngọn lửa dưới người Bùi Mặc cũng đang kêu gào ầm ĩ. Hắn đè lên người cô, con mãnh thú đó chặn luồng nóng bỏng của cô lại. Đôi mắt mơ màng của Vận Nhi bỗng mở to, cảm giác sợ hãi khiến trong lòng dâng lên một sự kháng cự tận sâu thẳm. Đôi môi khẽ nức nở, nghẹn ngào, đánh mạnh vào lồng ngực rắn chắc của hắn đôi mắt mọng nước ngập tràn bi ai và khẩn cầu nhìn đôi mắt đen láy sâu hun hút của hắn.

Hắn cúi đầu, nuốt trọn những tiếng nấc nghẹn ngào của cô. Hắn giơ cao chân cô lên, dướn người. Con quái thú khỏe như trâu đó chầm chậm, không hề do dự mở cánh cửa cô đang đóng chặt, từng bước từng bước tấn công nơi cấm địa của cô.

Hương vị ngọt ngào khiến hắn khát khao được tìm tòi nhiều hơn nữa, không ngừng đùa giỡn, chốc chốc còn khẽ cắn hai viên ngọc đã sưng phồng, cực kỳ mẫn cảm đó.

Bùi Mặc thở hổn hển, vô thức uốn éo thân người, bàn tay nắm chặt ga giường. Cảm giác hoan lạc ăn mòn cơ thể, sự tỉnh táo cuối cùng còn sót lại trong tim cũng đang thét gào.

...

Lúc Vận Nhi tỉnh giấc trời bên ngoài cũng đã về trưa, mặt trời đã lên tới đỉnh, cô mệt mỏi rên nhẹ một tiếng rồi từ từ ngồi dậy.

Đau...

Hạ thân dưới đau đến tê liệt, hai chân hia hàng thẳng tắp hoàn toàn không xê dịch được chút nào, cô dụi dụi mắt mình rồi đảo mắt khắp phòng không thấy Bùi Mặc đâu, chắc có lẽ lại đến Tinh Châu có việc, Vận Nhi chợt có chút bất hài lòng rõ ràng là cả hai cùng hoan lạc sao lần nào cũng chỉ có một mình cô đau còn người đàn ông kia lại không hề có dấu hiệu đau đớn hay khó chịu gì.

Đáng ghét...

“ Tỉnh rồi “


Vận Nhi ngẩng đầu ngay tức khắc, là Bùi Mặc, hắn vẫn đang ở nhà. Cô hơi ngạc nhiên cứ nhìn mãi người đàn ông đang bưng bát cháo đi đến, mùi thơm lập tức xộc vào mũi kích thích mọi giác quan, là cháo hạt kê.


“ Ăn sáng “, Bùi Mặc rất tự nhiên cất giọng


Hả???


Vận Nhi đưa mắt sang nhìn đồng hồ...mười một giờ mười lăm phút....giờ này người ta đã ăn trưa xong rồi hắn còn bảo cô ăn sáng gì chứ.


Nhìn đôi mắt vừa nghi hoặc vừa khó hiểu kia, Bùi Mặc nhếch khóe môi cười nuông chiều.


“ Là ăn sáng kiêm ăn trưa “.


Vận Nhi nhìn Bùi Mặc bật cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK