Bà ta đi đến đặt mâm cơm lên cái bàn cạnh giường, lấy bắt cơm kia cẩn thận gắp từng món bỏ vào rồi đưa lên tay cô, Vận Nhi bây giờ mới có cơ hội tự mình ăn cơm, mấy món ăn này cũng rất hợp khẩu vị, nói đúng hơn là vô cùng ngon so với mấy món A Trạch hay nấu thì tay nghề của người phụ nữ này phải gọi là vượt xa rất nhiều. Vận Nhi ăn rất ngon miệng, mọi hôm có Bùi Mặc bón cho nhưng chỉ ăn vài đũa rồi thôi, dù sao tự mình hầu hạ mình vẫn là tốt nhất, người phụ nữ nhìn cô ăn ngon như vậy cũng thở phào. Không biết trước khi đi Bùi Mặc đã dặn dò thế nào mà nhìn bà ấy có vẻ rất dè chừng, mỗi một chuyện nhỏ cũng vô cùng cẩn thận.
Chớp mắt Vận Nhi đã ăn hết bát cơm, cô cảm giác được bụng mình căng ra một chút, có hơi khó thở, vừa đưa cái bát vào tay người phụ nữ trong nhà liền có tiếng hú của còi báo động vang dội, Vận Nhi ngồi thẳng dậy đưa mắt nhìn xung quanh, giọng khẩn trương
“Cô đi xem xem có chuyện gì "
Người phụ nữ lập tức gật đầu bà ấy là chạy thật nhanh ra khỏi phòng, Vận Nhi đứng dậy đi về phía cửa sổ, vừa mở tấm rèm đã thấy bên ngoài hoảng loạn, bọn đàn em của Bùi Mặc kéo nhau chạy về phía sau của biệt thự, tiếng hú một lúc một vang dội, lâu như vậy vẫn chưa thấy người phụ nữ đó quay lại, Vận Nhi chợt thấy lo lắng cô đi đến cửa phòng thì thấy Châu Tuấn đứng ngay trước cửa, còn chưa kịp ngạc nhiên đã bị cậu ta nắm chặt lấy tay kéo đi, vì cái nắm tay đột ngột lại nắm trúng chỗ vết trói nên Vận Nhi đau đớn vẫy vùng, Châu Tuấn buông nhanh cánh tay nhìn thật kỹ lại mới thấy cô đang bị thương, giọng vội vã: “ Tôi đưa cậu ra khỏi đây, ở đây cậu sẽ lại bị anh ta giam cầm “.
“ Tôi không thể đi “
Cô đã sai một lần không thể sai lần nữa, cũng đã hứa với hắn sau này sẽ không khiến hắn tức giận, nếu bây giờ lại trốn nhà đi e là Bùi Mặc sẽ ngay lập tức giết cô.
Vận Nhi đẩy mạnh Châu Tuấn ra khỏi phòng, rồi xoay người trở vào phòng, Châu Tuấn cũng nhất quyết đi đến lần nữa kéo tay Vận Nhi, lần này cái nắm tay mạnh hơn Vận Nhi vì đau mà không còn sức chống trả chỉ còn cách la hét: “ Thả tôi ra, tôi nói tôi không đi, đây là nhà tôi,…thả ra “
Châu Tuấn lờ đi những lời nói đó, cậu cứ kéo Vận Nhi đi như vậy, bây giờ bên ngoài không còn một bóng người nào, cũng không biết bọn họ kéo nhau chạy ra khu sau của biệt thự làm gì, Vận Nhi có với gọi cũng không thấy ai chạy đến, chớp mắt đã bị Châu Tuấn kéo ra đến cổng lớn, Vận Nhi hít một hơi sâu hấc mạnh cánh tay cậu ra, cô gào lên: “ Tôi không đi, chuyện này không liên quan đến cậu,…còn nữa đừng động vào tôi “.
Cô không thể đi, lần này nếu đi khỏi đây chắc chắn sẽ khiến Bùi Mặc phát điên đến mức giết người, nếu hắn tìm ra được Châu Tuấn sẽ xong đời.
Hai con người, người kéo người hấc, tiếng còi báo động dù đứng ở đâu cũng nghe rõ như cạnh bên tai.
Châu Tuấn ánh mắt sắc lẹm nhìn cô, rồi nhào đến bế thốc Vận Nhi lên những bước chân vội vã, cô bị hắn bế lên còn siết chặt cơ thể vùng vẫy thế nào cũng vô ích.
Châu Tuấn cứ thế mà bế cô đưa vào xe, chiếc xe cậu ta đi cũng không phải xem bình thường, biển số rất đặc biệt nếu là người hiểu biết thì sẽ biết đây là xe của cảnh sát cấp cao.
Vận Nhi bị cậu giữ chặt ngồi trong xe, vẫn không ngừng chống cự, hai mắt cô khóc đến đỏ lên: “ Thả tôi ra,…cậu điên rồi sao,…bắt cóc là phi pháp đó mau thả tôi ra “
Châu Tuấn nhìn cô đau khổ chống cự cậu ta lại có vẻ rất bình thản, cât lời: “ Ở lại đó làm gì, anh ta hành hạ cậu ra thế này “
“ Đó là chuyện của tôi, mở cửa ra “
Cô vừa dứt lời Châu Tuấn đã ra hiệu cho tài xế liền khởi động xe, lao đi như vút, vì nơi này là ngoại ô nên ngoài sông núi ra cũng chỉ thấy vài căn nhà nho nhỏ, chiếc xe của Châu Tuấn chạy thật nhanh chớp mắt đã ra được đường chính.
Vận Nhi không còn gào thét, bây giờ là cơ thể cô đang cầm cập run, đang vô cùng sợ hãi, nếu Bùi Mặc trở về không thấy cô đâu ngay cả cô cũng không dám tưởng tượng chuyện gì xẽ xảy ra.
Hơn nữa chính cô cũng không biết bây giờ bản thân là bị đưa đi đâu.
Vận Nhi khóc một lúc một nhiều.
Hai tiếng sau chiếc xe cũng dừng lại, nó dừng trước một căn biệt thự rộng lớn nằm trong thành phố, Châu Tuấn xuống xe trước rồi kéo tay cô theo sau.
Vận Nhi bây giờ cô chỉ muốn quay về, chỉ muốn ngay lập tức thấy Bùi Mặc, bị kéo đi trong tuyệt vọng, vừa bước vào đã có gần mười con người đứng thành hang cúi đầu
“Chào cậu chủ “.
Châu Tuấn không đáp lại kéo nhanh Vận Nhi lên lầu trước sự kinh ngạc của bọn họ, bóng lưng hai người khuất dần cũng là lúc xuất hiện những lời bàn tán, xôn xao.