Hơn hai mươi phút sau mới tỉnh, vừa mở mắt cô đã nhìn người đàn ông đứng bên giường, cất giọng khe khẽ: “ Mặc, anh ấy đâu? “.
“ Tôi đã báo với lão đại rồi, anh ấy đang trên đường đến đây “, người đàn ông hai tay đan phía sau, nghiêm nghị trả lời.
Bây giờ cô mới nhận ra bản thân đau đến nhúc nhích cũng khó khăn, vừa xoay nhẹ người ở dưới bụng đã truyền đến cơn co thắt dữ dội, nhìn lại tay mình mới biết mình đang truyền nước, kim truyền cũng dội đến cơn đau nhói.
Vận Nhi lại nhìn người đàn ông đó, giọng khẩn trương: “ Sao anh ấy vẫn chưa đến”.
“ Anh ở đây “, từ ngoài vọng đến một chất giọng đàn ông lo lắng bước nhanh vào.
Bùi Mặc bước nhanh đi vào với vẻ hối hả theo sau là A Trạch, bước nhanh về phía Vận Nhi, gương mặt người đàn ông lo lắng thấy rõ, hắn nắm lấy tay cô, hai mắt Vận Nhi liền đỏ lên.
“ Mặc…”
“ Sao lại đau, đau từ lúc nào sao không nói cho anh biết “, Bùi Mặc vuốt nhẹ qua gương mặt tay có phần hơi run.
Vận Nhi vừa hé miệng bên ngoài bác sĩ cũng đi vào, vừa thấy bác sĩ Bùi Mặc hơi nheo mắt, đứng dậy cất giọng lạnh: “ Cô ấy bị làm sao?”
“ Cô ấy bị viêm dạ dày, là do không ăn uống đủ bữa, từ nay nên chú ý chuyện ăn uống đầy đủ hơn, càng không được ăn đồ ăn cay nóng tránh ảnh hưởng đến dạ dày “.
Bác sĩ nói xong thì đi lại đeo ống nghe kiểm tra lại bệnh tình của Vận Nhi một lần nữa, đưa mắt nhìn lên bình nước đang truyền rồi quay sang phía Bùi Mặc nói tiếp
“ Truyền xong nước là có thể về nhà “, nói xong liền rời đi.
Bùi Mặc thở dài như thể đang kìm nén cơn giận, nhìn Vận Nhi bằng ánh mắt giận dữ “Sao lại không ăn, có phải lại học quá mà quên không “.
“ Em thật sự quên mất giờ giấc, cũng không cảm thấy đói bụng đến khi thấy đói thì bụng đã đau rồi “,Vận Nhi bĩu môi, ánh mắt ngây thơ nhìn hắn, khiến hắn ngay lập tức trở nên giận hơn: “ Nếu em còn bỏ ăn anh sẽ không cho em thi “.
Vận Nhi nghe đến liền hoảng hốt ngồi dậy, vì bất ngờ cử động mạnh nên cơn đau ào tới khiến cô ôm bụng nhíu chặt mày hai mắt ứa lệ, khiến Bùi Mặc cũng sợ hãi ôm chặt lấy vỗ về: “ Đừng động, em còn muốn hành hạ bản thân đến khi nào “.
“ Em phải thi, em sẽ không nhịn ăn nữa, em hứa sẽ ăn đủ bữa mà “.
Câu nói của cô như có ma lực siết chặt Bùi Mặc khiến hắn đau nhói, tim như bị bớp nghẹn, cô gái nhỏ của hắn quá cứng đầu còn nhiều lần không nghe lời hắn, cô luôn khiến hắn phải tức giận, phát điên đến nỗi phải lớn tiếng chửi mắng cô nhưng sau khi nạt nộ rồi thì lại không nỡ mà đau lòng.
Bùi Mặc đưa mắt nhìn bình nước cũng sắp hết rồi, hắn ôm chặt cô đến khi nước được truyền hết, mới gọi bác sĩ đên tháo kim truyền, nhẹ nhàng bế cô về nhà.
Về đến nhà Bùi Mặc lập tức ra lệnh cho A Trạch nấu ăn, còn nhấn mạnh thêm câu ‘ càng nhiều càng tốt, nhớ không được nấu đồ cay ‘, cậu ta gật đầu rồi chấp hành nhiệm vụ ngay.
Vận Nhi nghe thấy mà kinh ngạc nhìn hai người họ, chẳng phải chỉ cần một bát cháo hay bát mỳ là được rồi sao, gì mà càng nhiều càng tốt cô làm gì ăn nhiều đến mức như vậy, sau đó vừa mở lời lại bị Bùi Mặc mắng thêm vài câu, Vận Nhi liền im thin thít ngoan ngoãn chờ đợi.
“ Vận Nhi, sao em lúc nào cũng không nghe lời anh vậy “, Bùi Mặc vuốt ve bàn tay gầy gò, giọng bây giờ lại dịu dàng hẳn.
“ Không phải, em chỉ là quên ăn thôi “, Vận Nhi tựa đầu vào ngực hắn vừa nói vừa cọ cọ, Bùi Mặc liền cúi xuống hôn lấy tóc cô.
Cùng lúc A Trạch cũng đi ra thông báo đã nấu xong đồ ăn sau đó cũng rời đi.
Bùi Mặc lần nữa bế cô vào bếp, đặt cô ngồi xuống mùi thơm liền lập tức xộc ngay tới mũi, một bàn đồ ăn đầy nự còn là những món chuẩn nhà hàng, cách trang trí vô cùng bắt mắt, nào là cháo hạt sen, cháo hạt kê, khoai tây nấu bạch cập, thịt nạc hầm nấm, gà nấu tử lương khương,…toàn những món tốt cho người bị dạ dày, Vận Nhi có phần bất ngờ ngay cả chuyện này cũng được A Trạch cân nhắc kỹ lưỡng, còn phải thật khâm phục tài nấu ăn của cậu ta, nghe Bùi Mặc kể lại trước khi A Trạch theo hắn làm việc thì cậu ta là một đầu bếp của một nhà hàng năm sao nổi tiếng nhất Châu Thành, chuyện sau đó vì sao lại chọn theo Bùi Mặc cô cũng có hỏi qua nhưng hắn không nói đến. Có lẽ là do một lý do bất đắc dĩ nào đó.
Vận Nhi nhìn chăm chú hồi lâu, bàn ăn này thật sự quá nhiều, khiến cô chưa ăn đã thấy nghẹn, Vận Nhi giọng khổ sở: “ Mặc, nhiều như vậy em ăn bao giờ mới hết đây “.
“ Không hết cũng phải hết, ăn không hết không cho em học “, Bùi Mặc trong lúc cô còn đang ngắm nhìn bàn ăn như bàn tiệc này đã nhanh tay múc cho cô một bát cháo hạt sen ngay trước mặt.
Vận Nhi đương nhiên là muốn học nhưng nó thật sự quá nhiều, bụng cô là loại có đáy còn là đáy nhỏ chỉ cần nhìn vòng eo con kiến này là biết ăn không bao nhiêu.
Vận Nhi bây giờ chỉ muốn ngay lập tức đứng dậy chạy đi thật xa, tuy cô có đói thật nhưng nhìn bàn ăn này xong bụng liền no căng rồi.
Cô còn chưa nhấc muỗng bát cháo hạt sen trước mặt, Bùi Mặc đã vội mang thêm một bát gà tử lương khương đặt bên cạnh, ở nơi cổ họng Vận Nhi liền có cảm giác ớn đến buồn nôn.
Bùi Mặc nhìn cô bằng ánh mắt quá đáng sợ, khiến Vận Nhi cắn răng cầm muỗng, chần chừ từng muỗng đưa vào miệng, đột nhiên mắt liếc nhìn sang đồng hồ trên tay hắn, mới đó đã hơn mười một giờ tối, cô cười cười rồi nói: “ Mặc, giờ này trễ vậy rồi nếu ăn nhiều quá bụng em sẽ béo, em ăn một bát cháo này là được rồi “.
“ Không ăn hết thì không cho em học, anh không muốn nói lại lần nữa “, từng chữ của hắn làm cô cảm nhận được cái lạnh thấu xương nơi Nam cực.
Vận Nhi thở dài, tuyệt vọng.
Phải hơn hai mươi phút sau cô mới ăn hết chỗ đồ ăn này, ăn quá nhiều bên trong bụng bây giờ như thế bị đồ ăn lấp đầy chặn mất đường thở, cô ngồi tay đặt trên cái bụng phình trướng của mình thở mạnh, Bùi Mặc nhìn cô liền có ý cười.
Đợi thêm nửa tiếng, sau khi thức ăn đã tiêu hóa hết, Vận Nhi phải đi đi lại lại hàng chục vòng chỉ để giúp bụng mình tiêu hóa nhanh hơn như vậy cũng không khiến bụng cô để lại quá nhiều mỡ.