• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Mặc kéo cô vào nhà hấc mạnh một cái rồi đi thẳng lên phòng, Vận Nhi nhìn bóng lưng giận dữ của người đàn ông, cô liền thấy có lỗi, lại một lần nữa làm trái lời hắn.

Vận Nhi quay trở về phòng thay ra bộ đồ học sinh, hôm nay lại phải nghỉ thêm một ngày, Vận Nhi ngồi trên giường thở dài một tiếng rồi thuận tay lấy quyển sách gần đó đọc đến lúc ngủ quên.

Người đàn ông ở trong phòng sách ngồi trước màn hình tivi, con tức giận lớn đến nổi hắn đập phá không ít đồ ở đây, trong đầu liên tục hiện ra hình ảnh cô và Châu Tuấn lúc nãy.

Im lặng tìm qua phòng Vận Nhi thấy cô đã ngủ trên tay còn ôm chặt cuốn sách, hắn đi lại nằm ngay bên cạnh, cất giọng lạnh: “ Vận Nhi, em lại cãi lời tôi “.

“ Em xin lỗi ạ “, Vận Nhi từ từ mở mắt, đáy mắt hiện lên vài tia máu li ti rồi đỏ hoe, óng ánh nước nhìn Bùi Mặc.

Cô cất giọng khe khẽ: “ Mặc, em sẽ không quên lời anh nữa đâu ạ “.

Bùi Mặc nhìn cô vẫn là ánh mắt tức giận tay hắn chạm vào vành môi nhỏ, nhếch khẽ môi, giọng tà mị: “ Em phải bị phạt vì dám quên lời dặn của tôi “

Vận Nhi liền run nhẹ, trong đầu liền hiện ra vô số hình ảnh, bị phạt là bị anh đánh sao hay là bị bỏ đói, bị nhốt trong phòng, có khi là không cho đi học nữa, bờ môi cô run lên, vừa sợ vừa nói: “ Phạt thế nào ạ “.

Bùi Mặc tiến sát mặt hắn lại gần cô, hai đầu mũi chạm vào nhau, ánh mắt Bùi Mặc lóe lên tia dục vọng, cũng có phần sát khí, giọng khàn đặc: “ Hôn tôi “

Hôn…?

Vận Nhi nhướng mày nhìn hắn, Bùi Mặc vẫn đang ngọ nguậy hai đầu mũi va chạm vào nhau, Vận Nhi chỉ biết cái gọi là hôn chính là môi của hai người chạm vào nhau nhưng cô chưa từng hôn qua bao giờ, Vận Nhi chớp chớp mắt nhìn hắn, còn đang bận suy nghĩ nên bắt đầu thế nào thì Bùi Mặc lên tiếng.

“Em có biết hôn thế nào không “

“ Không ạ “, giọng cô khe khẽ lại êm dịu, khiến Bùi Mặc như tan chảy.

Bùi Mặc liền nhào đến hôn lên bờ môi hồng hào ấy, hành động như chớp khiến Vận Nhi không kịp định thần cô đơ người trừng mắt nhìn người đàn ông đang điên cuồng, cánh lưỡi đưa sâu lại sâu hơn vào trong miệng cô, Vận Nhi nín thở hai tay run cầm cập. Nụ hôn của hắn rõ ràng mang theo sự trừng phạt, hôn rất điên cuồng, rất nhiệt tình,…cũng rất thô lỗ.

Thay vì nói là hôn chi bằng nói là cắn, là gặm thì đúng hơn.

Vận Nhi không kìm được nữa liền thở gấp, những ngón tay cô bấu chặt vào lớp áo sơ mi hắn, hai mắt nhắm chặt, cảm giác tim như muốn phóng ra khỏi lồng ngực.

Một lúc lâu sâu nụ hôn kia dần dịu đi, Bùi Mặc từ từ nhã lỏng đôi môi cô nhưng vẫn mang theo sự luyến tiếc mà day dưa bên ngoài thêm một lát, hắn đưa mắt nhìn cô gái nhỏ vừa sợ vừa run ngay trước mặt, một lần nữa lên tiếng: “ Chính là như vậy, em đã học được chưa “.

Vận Nhi từ từ mở mắt, hai hàng nước liền chảy dài trên má, hơi thở vẫn lúc nhanh lúc chậm, mím chặt môi cố gắng điều chỉnh lại trạng thái rồi, khẽ trả lời.

“ Em,…vâng ạ “.

“ Hôn tôi “, Bùi Mặc đưa ánh mắt sắc lạnh mang theo vài tia máu nhìn cô, Vận Nhi hít một hơi sâu chầm chậm tiến sát vào môi cô chạm khẽ vào bờ môi khô của người đàn ông, Bùi Mặc liền khẽ run, từng hàng động cô chạm vào hắn như thể người cô mang theo tia điện muốn giật chết hắn, Vận Nhi nhớ lại liền từ từ thè đầu lưỡi ra đưa vào trong miệng người đàn ông, cô để lưỡi mình đi một vòng bề ngoài rồi từ từ đi vào sâu hơn, hai mắt cô nhắm siết lại cứ thế mà hôn lấy hắn, nụ hôn của cô chậm rãi, ngọt ngào, dịu dàng còn có có chút nghiệp dư, cô là người hôn cũng là người thở gấp, dường như chỉ có mình cô là có phản ứng này.

Hai tay Bùi Mặc mò mẫn hai quả đào căng mộng kia, hai mắt mở khẽ nhìn cô gái nhỏ đang bị hắn trừng phạt, nụ hôn của cô triền miên lâu hơn hắn lúc nãy, đôi môi nhỏ hoàn toàn bị Bùi Mặc ngậm lấy, đến khi cảm nhận cơ thể không còn thở nỗi nữa Vận Nhi liền rụt người lại, đầu cô dựa vào lồng ngực hắn thở hỗn hễn, Bùi Mặc liền nhếch khóe miệng cười nguy hiểm.

Hắn ghé sát vào tai cô gái, có phần đe dọa có phần dỗ dành: “ Lần sau em còn dám quên lời tôi, tôi sẽ phạt em nặng hơn bây giờ, nhớ chưa “.


“ Vâng....ạ “, Vận Nhi vừa thở vừa khó khăn đáp lời.


Hắn dang rộng tay bao trùm cả thân thể nhỏ bé vào mình, hôn lên tóc cô, từng hơi thở nóng bừng như lửa còn mang theo sự khao khát, thèm muốn, cứ hôn loạn xạ trên vầng trán nhỏ.


Đến khi nhận thấy cô gái nhỏ đã ổn định lại tinh thần, hắn liền cất giọng lạnh: “ Sau này cấm em nói chuyện với cậu ta nữa, càng không được nói chuyện với bất cứ tên nào khác nếu không tôi sẽ không cho em đi học nữa, nhớ lời tôi chưa Vận Nhi “.


“ Vâng “, Vận Nhi dụi dụi đầu mình vào sát cơ ngực hắn, cảm nhận rõ sự chiếm hữu của người đàn ông này, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được thứ cảm giác đáng sợ này.


Ngay sau đó hắn kéo cô sang phòng sách lại cùng nhau ngồi trên sofa lớn xem phim, vì biết bản thân đã dọa cô gái nhỏ này của mình sợ hãi nên liền dùng cách này để xoa dịu cô.


Hắn cùng cô xem một bộ phim hoạt hình, nhân vật trong đó quá đáng yêu còn hài hước khiến Vận Nhi liền quên đi chuyện lúc nãy mà say sưa xem phim, còn không ngừng cười lớn nhiều lần vì nội dung hài hước trong đó, Bùi Mặc ôm chặt lấy cô như thể chỉ cần thả ra là cô sẽ biến mất ngay, hai bàn tay giữ chặt hai cổ chân nhỏ, cành tượng này luôn xuất hiện trong đầu hắn chính là muốn trói chặt cô gái này mãi mãi, cả đời giữ chặt không để cô chạy đi mất.


Vận Nhi cứ bất giác ôm lấy hắn chặt hơn lại chặt hơn, sự ngây thơ này cứ như một liều thuốc, vừa giúp hắn giải độc vừa có thể độc chết hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK