Phạm Hiến Việt đi đến nghiêng nhẹ đầu đưa tay mời Bùi Mặc vào trong, hai người phía sau còn có thêm vài tên đàn em đi vào.
Vừa bước vào đã có gần mười tên đàn ông chạy ra, kính cẩn cúi đầu: “ Phạm chủ, anh đến rồi, chúng tôi đã chuẩn bị xong cả rồi “.
Phạm Hiến Việt ánh mắt sắc lẹm nhìn bọn họ rồi gật đầu rồi quay sang nhìn Bùi Mặc
“Bùi tổng, mời anh theo tôi “.
Một đám đàn ông đi vào trong, đập vào mắt Bùi Mặc đầu tiên chính là cảnh tượng trai gái dây dưa, triền miên với nhau, hắn bất giác nhếch khóe miệng, không hổ là Phạm Hiến Việt chỉ có hắn mới dám phạm pháp công khai như vậy.
Đã nghe qua chốn ăn chơi này của Phạm Hiến Việt, người ta nói nơi đây giống như chốn Las Vegas thu nhỏ, sầm uất, xa hoa, bậc nhất Đô Thành. Phạm Hiến Việt chi mất gần ba năm để biến nó trở nên nổi tiếng như bây giờ, những đại gia bậc nhất Trung Quốc đều tụ họp đến đây mà thỏa mãn.
Nơi này còn là một hang động bao nuôi phụ nữ của anh ta, phụ nữ ở đây ít nhiều cũng đều qua tay anh ta rồi, Phạm Hiến Việt nổi tiếng là tay chơi phụ nữ của Đô Thành, đến cả người của thành phố khác ít nhiều cũng nghe đến danh xưng này của anh ta.
Bùi Mặc được Phạm Hiến Việt đưa đến gần một căn phòng, từ bên ngoài một tên đàn ông chạy đến vừa thở gấp vừa nói: “ Phạm chủ, người bỏ trốn rồi “.
Phạm Hiến Việt nét mặt nói đổi là đổi, hắn nheo chặt mắt nhìn hệt như một con hồ ly, đuôi mắt nhọn hoắc trông vô cùng đáng sợ, hắn gào lên: “ thứ vô dụng, còn không mau tìm về đây “.
Bùi Mặc cũng hiểu được là chuyện gì hắn khẽ cười khẩy, rồi ra hiệu cho A Trạch theo sau, hai người chầm chậm đi tham quan một vòng, một bên là tiếng hò hét của kẻ chơi bài bên kia lại là xập xình tiếng nhạc, Bùi Mặc vô ý nghĩ đến cảnh nếu thuốc phiện của hắn cũng xuất hiện ở nơi này thì sẽ trở nên thế nào...
Bùi Mặc luôn muốn điều đó nhưng hắn không phải người làm mà không suy nghĩ, hàng cấm mà lưu thông ở những nơi này chẳng khác nào là đang tự mình trao cơ hội cho bọn cảnh sát ngoài kia tìm đến, chỉ có kẻ ngu mới bàn hàng cấm ở những nơi thế này hơn nữa lợi nhuận lại không cao, so vì mỗi đêm chỉ bán được vài lạng chi bằng Bùi Mặc xuất đi mỗi lần vài ký, mỗi lần xuất đi là mang về cho hắn đến cả bạc tỷ như vậy càng không nhanh và an toàn hơn sao.
Điều hắn thấy bất ngờ nhất chính là nơi này của Phạm Hiến Việt buôn bán phụ nữ nhưng lại cấm kỵ thuốc phiện và ma túy, hai tội này có gì khác nhau là bao, một bên bán người một bên bán hàng cấm, Bùi Mặc quay đầu nhìn Phạm Hiến Việt cười tà.
Phạm Hiến Việt đi đến nói gì đó vào tai Bùi Mặc, rồi cả hai đi đến bộ ghế sofal lớn ngồi xuống cùng nhâm nhi rượu, hai bên là gần mười tên đàn em đang cúi đầu hầu hạ, nơi này của bọn họ có thể ngắm bao quát cả hộp đêm này, nhìn trước mắt cảnh những người phụ nữ mang thân mình ra vui đùa, trêu ghẹo đàn ông rồi được bọn họ dỗ dành lại bằng vài món đồ đắt đỏ, Bùi Mặc lại thấy chán ngắt những hình ảnh này, hắn dường như không thèm ngẩng đầu nhìn nữa chỉ chăm chăm vào điếu thuốc và ly rượu của mình.
Phạm Hiến Việt tuy là đang hứng thú nhưng vẫn có gì đó khó chịu không yên, anh ta liếc mắt nhìn bọn đàn em mình như ra hiệu, hai tên đàn ông liền gật đầu âm thầm rời đi.
Bùi Mặc đã uống đến ly thứ ba, thuốc cũng đã hút được năm điếu mọi thứ trước mắt vẫn không có gì thú vị hơn, hắn dần thấy chán chường vứt điếu thuốc trên tay hung hăng đứng dậy, còn chưa bước bước nào từ ngoài năm tên đàn ông đang kéo lấy một cô gái đi vào, có vẽ bọn họ ra tay rất nặng đến mức cô gái đó như thể đã bất tỉnh, cô gái nhỏ mặc trên mình một bộ đồ không còn chỗ nào gọi là kín còn bị bọn họ cào cấu đến rách nát, những chỗ không hở cũng đã bị người ta nhin thấy, Bùi Mặc nheo chặt hai mắt mình lại, hắn không ngồi cũng không có ý định bước đi.
Bọn người kia đứng ngay trước mặt, thả mạnh cô gái quỳ rạp đầu cứ như cúi đến mức chạm đất hoàn toàn không thấy mặt mũi thế nào, nhưng làn dai trắng trẻo kia lại toát ra một vẻ đẹp ngút ngàn, dù không thấy mặt người khác cũng có thể đoán ra cô xinh đẹp thế nào.
“ Phạm chủ, cô ta dám bỏ trốn còn dùng dao dọa người, nên tôi ra tay có hơi nặng”.
Tên đàn ông tuy rất sợ hãi nhưng giọng điệu lại mãnh mẽ vô cùng, hắn nói xong liền chụp lấy một ly nước lọc dội thẳng vào cô gái nhỏ kia, người liền có chút phản ứng, cô ậm ừ khe khẽ trong miệng, cả người bị bọn họ đánh đến mức không cử động nổi, trong tiếng khẽ khẽ như thể đang gọi tên ai đó
“ư...ư...”.
Tên đàn ông nắm lấy đầu cô gái giật mạnh lên, bây giờ bọn họ mới có thể nhìn rõ gương mặt đang rỉ máu của cô.
Bùi Mặc trừng trắng mắt, hắn kinh hãi không tin vào mắt mình.
Là Vận Nhi
A Trạch cũng bất ngờ tốt độ, giọng cậu ta cáo vút nhìn Bùi Mặc: “ Lão đại, là Vận Nhi “
Cô gái nhỏ của hắn lại ở đây còn trong bộ dạng này, cô ở nơi này chẳng trách dù hắn có lục tung cả Châu Thành cũng không tài nào tìm được cô, Bùi Mặc run rẩy nhìn cô gái nhỏ của hắn bị hành hạ đến người không ra người, ma cũng không ra ma, thân thể còn chi chít vết thương đang rỉ máu, lúc này Vận Nhi mới có lại ý thức, hai mắt cô nhắm nghiền vì sợ, miệng thổn thức: “ Mặc...cứu em...Mặc,...em sai rồi...cứu...em với “.
Từng chữ đều lọt trọn vào tai Bùi Mặc, tim hắn như thể bị hàng ngàn mũi dao đâm lấy, đau đến tận cùng, hắn run rẩy chầm chầm đi về phía Vận Nhi, vung lực bóp chặt bàn tay tên đàn ông một tiếng ‘ rắc ‘ rõ to, tên đàn ông kinh sợ lùi về sau, hắn đưa mắt nhìn Phạm Hiến Việt, ôm lấy bàn tay vỡ vụn rời đi. Phạm Hiến Việt ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì chỉ bất động đưa mắt dõi theo Bùi Mặc.
Bùi Mặc như mất hết kiểm soát, hắn khụy xuống ôm chặt lấy Vận Nhi, cô gái nhỏ bị đụng chạm nên sợ hãi gào thét, vùng vẫy
“Không,...đừng động vào tôi...thả tôi đi...Mặc, cứu em với “, sau đó là tiếng nức nở, hai mắt cứ dính chặt vào nhau còn tay chân thì điên cuồng quơ lấy, Bùi Mặc hạ thấy tông giọng đến mức thấp nhất, hắn âu yếm hai bên má Vận Nhi dỗ dành: “ Vận Nhi, là anh,...là anh đây, mở mắt ra nhìn anh này,...Vận Nhi “.
Ngay lúc này Phạm Hiến Việt đã ngày lập tức cảm nhận được một cơn bão đang đổ bộ đến chân mình