Phía trước, một tên lính đánh thuê đang ẩn nấp trong công sự để tránh hỏa lực của súng trường đột kích đang bắn phá, sau khi tiếng súng đi qua, gã cầm khẩu AK47 trên tay chĩa về phía trước, định dùng hỏa lực phản công.
Xoẹt!
Tuy nhiên, những gì gã nhìn thấy khi vừa chui ra là một lưỡi dao dính đầy máu.
Trong chớp nhoáng, lưỡi dao máu này đã đâm vào cổ họng gã.
Khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng của Diệp Quân Lãng xuất hiện, với khí thế giết chóc quyết liệt, anh đã mạnh mẽ tiến vào vòng vây của những tên lính đánh thuê còn lại.
Diệp Quân Lãng đã vứt bỏ hai khẩu súng trường đột kích trong tay, trong một cuộc cận chiến như vậy, vũ khí tốt nhất là dao quân dụng và nắm đấm.
Tương tự như vậy, khi mười tên lính đánh thuê còn lại nhìn thấy Diệp Quân Lãng lao tới như một con hổ đói đang vồ mồi, đội hình của họ cũng hỗn loạn, dưới kỹ năng di chuyển liên tục với tốc độ cực kỳ nhanh của Diệp Quân Lãng, vũ khí trong tay của họ không thể nhắm chính xác được, nếu vẫn tiếp tục cầm súng trong tay, điều này sẽ trở thành một khuyết điểm của chính bản thân.
Những tên lính đánh thuê này cũng đã trải qua rất nhiều trận chiến, và họ biết rằng trong hoàn cảnh như vậy, chỉ có dao quân dụng đấu với nhau, nắm đấm đấu với nắm đấm mới là cách làm hiệu quả nhất.
Họ ngay lập tức vứt bỏ vũ khí, rút dao quân dụng ra, tất cả đều rất dũng mãnh lao về phía Diệp Quân Lãng.
Lúc này, người đàn ông có râu quai nón đã tìm được một công sự để che chắn, khi gã vừa vác khẩu súng máy hạng nhẹ và ngắm bắn về phía chiến trường, thì gã đã lập tức trợn tròn mắt.
Gã đã nhìn thấy Diệp Quân Lãng vô cùng mạnh mẽ tiến vào vòng vây của lính bên mình, hơn nữa cả đám lính đã lần lượt ngã xuống đất dưới sự tiến công của người đàn ông trông giống như thần ma kia.
Khẩu súng máy hạng nhẹ trong tay người đàn ông có râu quai nón cũng hoàn toàn không thể nhắm chuẩn được, bóng dáng của Diệp Quân Lãng không ngừng lóe lên giữa những tên lính đánh thuê, nếu gã nổ súng, có lẽ gã sẽ không giết được Diệp Quân Lãng mà giết chính những tên lính đi theo gã.
Tuy nhiên, khi cảm nhận được khí tức khủng bố sâu sắc như ngục tù tỏa ra từ trên người Diệp Quân Lãng, nhìn kỹ năng chiến đấu mạnh mẽ đến mức làm người tuyệt vọng của Diệp Quân Lãng, sự tự tin của người đàn ông có râu quai nón đã sụp đổ, gã không còn dũng khí để lao về phía trước và chiến đấu với Diệp Quân Lãng.
Chẳng lẽ, hành động lần này sẽ thất bại?
Chiến lực lên tới hàng trăm người, triển khai nhiều tầng cạm bãy chết chóc, nhưng đối phương chỉ có năm người thôi, vậy mà vẫn kết thúc bằng thất bại sao?
Không, gã không cam lòng!
Trong mắt người đàn ông có râu quai nón lóe lên ánh sáng không cam lòng và oán giận, đột nhiên trong đầu gã lóe lên một ý tưởng...
"Còn có người phụ nữ kia! Tên này xuất hiện ở đây, thì người phụ nữ kia nhất định cũng ở gần đây thôi! Chỉ cần bắt được người phụ nữ kia, thì cục diện chiến đấu hiện tại có thể đảo ngược!"
Người đàn ông có râu quai nón hưng phấn đứng dậy, thân hình gã đột nhiên chuyển động, nhanh chóng lao về phía trước, nhưng không phải để tham gia vào trận hỗn chiến trên chiến trường mà lao thẳng về một hướng khác.
Lúc này, xung quanh Diệp Quân Lãng vẫn còn năm tên địch.
Khi anh lại dùng dao đâm thủng cổ họng của một tên lính đánh thuê nữa, anh đột nhiên cảm nhận được tiếng gió đang lao đi, khóe mắt anh nhìn thấy bóng dáng người đàn ông có râu quai nón đang lao về phía trước.
"Chết tiệt"
Diệp Quân Lãng lập tức nổi giận, hướng mà người đàn ông có râu quai nón kia đang lao tới là hướng mà Tô Hồng Tụ đang nằm ẩn nấp trên mặt đất.
Nếu người đàn ông có râu quai nón lao tới, một cô gái yếu đuối như Tô Hồng Tụ sẽ không thể chống cự được.
"Giết!"
Diệp Quân Lãng bùng nổ sự giận dữ, thân thể anh đột nhiên lao về phía trước, liên tục vung cây dao quân dụng đẫm máu trong tay, giơ lên từng bóng dao thâm máu.
Tô Hồng Tụ vẫn năm bất động trên mặt đất, sắc mặt cô ấy tái nhợt, vô cùng hồi hộp và lo lắng.
Không biết qua bao lâu, cô ấy chợt nhìn thấy một người đàn ông cao lớn hung hãn đang lao về phía mình, ban đầu đầu óc cô ấy trống rỗng, sau đó mới nhận ra đó là kẻ địch!
Bỏ trốn!
Đây là phản ứng theo bản năng của Tô Hồng Tụ, cô ấy vội vàng đứng dậy, nhanh chóng chạy về phía sau.
Hành động này đã đẩy nhanh thời gian người đàn ông có râu quai nón phát hiện ra cô ấy, khi Tô Hồng Tụ vừa di chuyển, người đàn ông có râu quai nón lập tức cảm nhận được, khóe miệng gã nhếch lên một nụ cười hung ác, tăng tốc đuổi theo Tô Hồng Tụ.
Lúc này, trong lòng của người đàn ông có râu quai nón run lên, gã đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí sắc bén thổi quét từ phía sau tới.
Không cần suy nghĩ, người đàn ông có râu quai nón giơ khẩu súng máy hạng nhẹ trong tay chĩa về phía sau và bắn phá.
Nổ súng liên tục nhưng vẫn không ngăn được luồng khí kinh khủng đang tiếp cận kia, khiến người đàn ông có râu quai nón có cảm giác như thể Satan, chúa tể của địa ngục trần gian, đang giáng xuống, chỉ mang đến sự hủy diệt và chết chóc.
Vèo!
Đột nhiên, khóe mắt của người đàn ông có râu quai nón giật giật, gã thoáng thấy được một bóng người đang nhanh chóng lóe đến từ phía bên phải của mình.
Khẩu súng máy hạng nhẹ trong tay người đàn ông có râu quai nón lập tức quay lại...
Phù!
Tuy nhiên, một chân nhanh như chớp đã giáng xuống một đòn phủ đầu, đá mạnh vào cánh tay phải của gã.
Bịch!
Khẩu súng máy hạng nhẹ trong tay người đàn ông có râu quai nón lập tức rơi khỏi tay, trong long gã kinh ngạc và sợ hãi, lúc này gã đã đuổi kịp Tô Hồng Tụ, trong mắt gã lóe lên một tia hung ác, một lưỡi dao sắc bén lóe lên từ tay phải, một cây dao quân dụng đâm thẳng về hướng của Tô Hồng Tụ ở phía trước.
Người đàn ông có râu quai nón quyết định được ăn cả ngã về không.
Tô Hồng Tụ cảm giác được phía sau có một luồng gió mạnh sắc bén, khi cô ấy vừa quay người lại, thứ cô ấy nhìn thấy là một ánh sáng lạnh lẽo của cây dao quân dụng đang đâm thẳng về phía tim mình.
Lúc đó, Tô Hồng Tụ choáng váng, toàn thân như hóa đá, đầu óc trống rỗng.
Vào thời điểm nguy nan, Tô Hồng Tụ đột nhiên cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ và rắn chắc đột nhiên bế cô ấy lên, sau đó từ bàn tay còn lại của người này lóe lên một luồng ánh sáng lạnh màu máu, hướng thẳng về phía người đàn ông có râu quai nón đang tấn công tới.
Thời gian như bị đứng yên. Khi Tô Hồng Tụ lấy lại tinh thần, cô ấy nhìn thấy Diệp Quân
Lãng đang ở bên cạnh mình, cánh tay trái ôm lấy cơ thể mình và đặt mình ở phía sau anh.
Nhưng Diệp Quân Lãng và người đàn ông có râu quai nón kia đều bất động, khi cô ấy nhìn kỹ hơn, sắc mặt lập tức thay đổi, cô ấy đột nhiên nhìn thấy cây dao quân dụng trong tay người đàn ông có râu quai nón kia đã đâm vào cơ thể Diệp Quân Lãng.
Còn cây dao quân dụng đẫm máu mà Diệp Quân Lãng đang cầm trong tay phải lại đâm xuyên qua cổ họng của người đàn ông có râu quai nón, đâm sâu lút cán.
Cả hai cùng chết?
Khi ý tưởng này vừa nảy ra, Tô Hồng Tụ cảm thấy trụ cột tinh thần đã chống đỡ sự kiên cường của cô ấy suốt chặng đường đã sụp đổ, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt trào ra, cô ấy bật khóc, trông bất lực và rất đau khổ.
"Tôi nói này cô bé, ông đây còn chưa chết đâu, cô vội vàng khóc tang vậy là có ý gì?"
Đột nhiên, giọng nói của Diệp Quân Lãng chậm rãi truyền đến.
Sắc mặt Tô Hồng Tụ ngơ ngác, sau đó đột nhiên một cảm giác vừa kinh ngạc vừa vui mừng chợt ùa tới, cô ấy không khỏi kêu lên thành tiếng: "Anh... anh còn sống... anh, anh... Tôi, tôi... hu hu hul"
Quá vui mừng, Tô Hồng Tụ không biết phải nói gì, cuối cùng cô ấy lại bật khóc hu hu thành tiếng.
Diệp Quân Lãng âm thầm lắc đầu, phụ nữ thật sự là loài động vật làm người khác cảm thấy khó hiểu, vui thì khóc, không vui... vẫn khóc.
Sắc mặt Diệp Quân Lãng vẫn bình tĩnh như nước, anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông có râu quai nón, chậm rãi rút cây dao quân dụng trong tay ra, điều này là để tránh việc khi vừa rút dao ra thì máu từ cổ họng của đối phương trực tiếp bắn ra.
Không ai muốn bị một cột máu bắn thẳng khắp người một cách chính diện như vậy.
Sau đó, anh cũng rút con dao đã đâm xuyên qua cơ thể mình ra.
Khi con dao này đâm tới, anh đã vận dụng chút mánh khoé vào đúng thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó, nên con dao đâm vào người anh không trúng vào bộ phận quan trọng.
Dù vậy, đối với một người vốn đã bị vô số thương tích nặng như anh, thì vết thương do con dao này gây ra cũng không khác gì cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Bằng vào sức mạnh của chính mình, kéo lê thân thể đầy vết thương của mình, anh quét sạch hơn ba mươi tên lính vũ trang do người đàn ông có râu quai nón chỉ huy, cho dù với cơ thể mạnh mẽ đến biến thái thường ngày của Diệp Quân Lãng, thì vào lúc này anh cũng cảm thấy vô cùng kiệt sức.
Bịch!
Diệp Quân Lãng ngồi bệt xuống đất, thở dốc lấy từng hơi một.
Tô Hồng Tụ nhìn thấy cảnh này vội vàng ngồi xổm xuống, vừa ngồi xuống cô ấy đã thấy máu từ vết thương trên người Diệp Quân Lãng không ngừng chảy ra, cô ấy hoảng sợ vội vàng nói: "Anh, vết thương của anh đang chảy máu..."
"Trên chiến trường, đổ một ít máu thì có là gì?" Giọng điệu của Diệp Quân Lãng lãnh đạm, bỗng nhiên trên mặt anh lộ ra vẻ bi thương, anh khẽ lẩm bẩm: "Hơn nữa, cho dù có đổ bao nhiêu máu, cũng không thể đổi lại được mạng sống của những người anh em của tôi."
Tô Hồng Tụ nghe xong sắc mặt ngơ ngác, sau đó vẻ mặt cô ấy có chút buồn bã, cũng có chút áy náy.
Cô ấy nhớ lại lúc ban đầu, đám người Diệp Quân Lãng tổng cộng có năm người, họ đã nghĩ cách cứu cô ấy ra, nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình Diệp Quân Lãng.
Tô Hồng Tụ cắn chặt răng, không biết nên nói cái gì, đúng lúc này...
Âm ầm ầm!
Trên bầu trời, từng đợt âm thanh ầm ầm vang lên, tiếp đó là những cành lá tươi tốt của rừng nhiệt đới ở phía trên đầu dường như bị những cơn gió mạnh cuốn đi, lắc lư ngã trái ngã phải.
Ngay lúc đó, Diệp Quân Lãng đột nhiên bế Tô Hồng Tụ lên, ẩn nấp vào một chỗ công sự, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm phía trên.
Trong lòng anh biết đó là âm thanh của một chiếc trực thăng vũ trang đang bay thẳng đến.
Không biết là địch hay là bạn!
Đúng lúc này, một giọng nói rõ ràng phát ra từ tai nghe của Diệp Quân Lãng...
"Satan, tôi là Dạ Sát, đội trưởng Lực lượng đặc biệt Thần Kiếm, nhận được xin đáp lại! Nhận được xin đáp lại!"
Nghe được âm thanh này, Diệp Quân Lãng thở phào nhẹ nhõm.
Quân tiếp viện cuối cùng đã đến!
Phía trên, năm chiếc trực thăng vũ trang đang bay vòng quanh.
Trên một chiếc trực thăng vũ trang trong số đó, một người phụ nữ mặc đồng phục chiến đấu ngụy trang đang nói chuyện vào tai nghe, cô ấy còn rất trẻ, bộ quân phục chiến đấu ngụy trang đang mặc như thể được thiết kế riêng cho cô ấy, nó vừa vặn với cơ thể cô ấy và tôn lên dáng người với những đường cong cực kỳ gợi cảm của cô ấy, khuôn mặt tròn nhỏ như chiếc đĩa bạc, đôi mày như núi xa, đôi mắt đen bóng lóe lên sự trầm tĩnh, trên người cô ấy mang khí chất hiên ngang, tư thế oai hùng, thể hiện khí thế bậc nữ lưu không thua kém đấng mày râu.
Vẻ đẹp của cô ấy toát lên một khí chất oai hùng, chỉ cần nhìn thoáng qua là sẽ biết răng cô ấy hoàn toàn không phải là một người phụ nữ yếu đuối.
Cô ấy là Dạ Sát. Lúc này, Dạ Sát đã tháo tai nghe xuống, trầm giọng nói:
"Đã xác định được vị trí của Satan, thông báo toàn bộ binh sĩ lập tức hạ cánh, bắt đầu giải cứu!"
Chẳng mấy chốc, những bóng người bung dù nhảy từ trên không xuống.
Họ là những người lính của Lực lượng đặc biệt Thần Kiếm, sau khi đáp xuống đất, những người lính này nhanh chóng cất dù và lao về hướng mà thiết bị định vị chỉ ra.
Trên đường lao tới, những người lính này đã nhìn thấy chiến trường kinh hoàng, họ nhìn thấy những xác chết nằm ngang trên mặt đất, họ có thể tưởng tượng được nơi này đã từng diễn ra một trận chiến tàn khốc đến mức nào.
Diệp Quân Lãng xuất hiện cùng với Tô Hồng Tụ, những người lính của Lực lượng đặc biệt Thần Kiếm đã chạy tới ngay sau khi nhìn thấy họ, khi họ nhìn thấy cả người Diệp Quân Lãng đầy máu, ánh mắt họ biểu hiện ra sự kính sợ và tôn kính tuyệt đối!
Thậm chí, trong sự tôn kính đó còn có một chút ngưỡng mộ cuồng nhiệt.
Bởi vì người đứng trước mặt họ chính là thần tượng của họ, là người đàn ông mạnh mẽ mà họ tôn thời
Diệp Quân Lãng kêu mấy người lính chăm sóc cho Tô Hồng Tụ, còn anh thì đi một mình về phía trước, bóng lưng kia trông có chút cô đơn và tiêu điều.
Tô Hồng Tụ biết giờ phút này mình đã bình an vô sự, cô ấy vẫn không ngừng nhìn bóng người đang dần đi xa phía trước mặt, cô ấy có quá nhiều lời còn chưa kịp nói, có quá nhiều sự biết ơn còn chưa kịp bày tỏ.
"Anh ấy, anh ấy là ai?" Tô Hồng Tụ không nhịn được hỏi, lúc này cô ấy mới nhớ ra, suốt chặng đường trốn chạy này, cô ấy vẫn chưa biết tên anh là gì.
Trong quá trình làm nhiệm vụ, quân nhân không có tên mà chỉ có mật danh.
Vì vậy, không ai trong số những người lính Lực lượng Đặc biệt Thần Kiếm xung quanh đáp lại lời của Tô Hồng Tụ.
"Làm ơn nói cho tôi biết anh ấy là ai đi? Làm ơn!"
Tô Hồng Tụ nắm lấy cánh tay của một người lính bên cạnh và không ngừng cầu xin.
Người lính nhìn vẻ mặt van xin của Tô Hồng Tụ, anh ta không đành lòng, nhìn về phía bóng dáng cô ấy độc nhưng cao lớn trước mặt, trong mắt anh ta hiện lên một tia sùng kính, liền nói: "Anh ấy là Satan!"
Sau khi nhắc đến cái tên này, một truyền thuyết về cái tên này cũng hiện lên trong đầu người lính này...
Nhân danh Satan, tiến hành giết chóc!