• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Quân Lãng không phải con giun trong bụng Thẩm Trầm Ngư nên không biết Thẩm Trầm Ngư nghĩ gì.

Nếu hắn biết suy nghĩ này của Thẩm Trầm Ngư, chắc chắn sẽ khóc không ra nước mặt.

Rõ ràng ý của hắn bị xuyên tạc, hắn thật sự không có ám chỉ gì cả.

Đi đến tòa hành chính, vào trong văn phòng của Thẩm Trầm Ngư ở tầng 5.

Diệp Quân Lãng và Triệu Hải vừa mới đi vào thì Tiểu Vương bộ nhân sự cũng đến.

Thẩm Trầm Ngư ngồi vào bàn làm việc, liếc nhìn Diệp Quân Lãng, sau đó nhìn về phía Tiểu Vương, nói: “Tiểu Vương, anh ta là bảo vệ mới tuyển nhận?”

“Đúng vậy.” Tiểu Vương gật đầu.

“Thông qua con đường gì? Còn có trường học còn sắp xếp chỗ ở cho anh ta? Chuyện này cũng do bộ môn mấy người quyết định sao?” Thẩm Trầm Ngư hỏi.

Tiểu Vương vội vàng nói: “Hiệu trưởng Thẩm, chúng tôi chỉ làm theo chỉ thị của hiệu trưởng Tạ.”

“Hiệu trưởng Tạ?”

Nghe vậy, Thẩm Trầm Ngư ngẩn ra, hiệu trưởng Tạ chính là hiệu trưởng chính của đại học Giang Hải, Tạ Thanh Phong.

Thẩm Trầm Ngư không nhịn được nhìn về phía Diệp Quân Lãng, cô thật sự rất ngạc nhiên, không ngờ tất cả đều do hiệu trưởng Tạ sắp xếp.

Tạ Thanh Phong, người cũng như tên, liêm khiết, nghiêm khắc, ở đại học Giang Hải, danh tiếng của ông cực cao.

Tạ Thanh Phong chưa từng sử dụng quyền lực của mình để sắp xếp việc gì, nhưng lần này lại phá lệ cho Diệp Quân Lãng. Điều này làm Thẩm Trầm Ngư không thể tin được, tự hỏi liệu phía sau có bí mật gì không đây?

“Hiệu trưởng Tạ tiến cử anh đến đây?”

Thẩm Trầm Ngư nhìn Diệp Quân Lãng, không nhịn được hỏi.

Diệp Quân Lãng nói: “Đúng vậy. Đúng rồi, đây là thư đề cử, hiệu trưởng Thẩm có thể đọc qua.”

Nói xong, Diệp Quân Lãng lấy ra một lá thư đưa cho Thẩm Trầm Ngư.

Thẩm Trầm Ngư mở ra nhìn, quả nhiên đều là thật sự, bên trên còn có chữ ký tay của Tạ Thanh Phong.

Nhưng tiến cử người này làm bảo vệ thì thôi đi, tại sao còn sắp xếp cho hắn ở trong Tiểu Trúc?

Nghĩ đến việc sau này sẽ trở thành hàng xóm của người này, cổ họng của Thẩm Trầm Ngư nghẹn cứng, không được tự nhiên.

Trong tiềm thức, Thẩm Trầm Ngư cảm thấy chính mình nên làm gì đó, nếu để tên này ở cạnh phòng mình, cô có thể tưởng tượng được ngày tháng không thấy mặt trời của bản thân.

Một người đàn ông vô sỉ nhìn chằm chằm quần áo của phụ nữ rồi bình luận thì có thể tốt đến mức nào?

Ai biết sau này -- ví dụ như lúc đêm khuya tĩnh lặng hắn có làm ra hành động gì khác người hay không chứ?

Thẩm Trầm Ngư hít sâu, nhìn về phía Tiểu Vương, hỏi: “Bộ nhân sự mấy người phỏng vấn anh ta chưa?”

“Phỏng vấn?”

Tiểu Vương ngẩn ra, hắn ta không nghĩ đến vấn đề này.

Đây là người do hiệu trưởng Tạ sắp xếp, còn cần phỏng vấn sao? Nếu thật sự phỏng vấn, khác gì không nể mặt mũi của hiệu trưởng Tạ? Hắn ta còn muốn an ổn ngồi ở vị trí này thêm mấy năm nữa.


“Hiệu trưởng Thẩm, còn, còn chưa phỏng vấn ạ.” Tiểu Vương đành phải nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK