Thẩm Trầm Ngư tức giận nói.
Trong văn phòng.
Thẩm Trầm Ngư nhấc máy bàn gọi một cuộc điện thoại:
“Alo, hiệu trưởng Tạ ạ? Là tôi. Hôm nay có một người tên Diệp Quân Lãng đến nhậm chức bảo vệ, người này do hiệu trưởng sắp xếp ạ?”
“Đúng vậy. Tôi đã giao việc này cho bộ phận nhân sự.” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói già nua nhưng cực kỳ tao nhã.
“Hiệu trưởng Tạ, nhưng còn chuyện sắp xếp để anh ta đến ở trong Tiểu Trúc là sao vậy?” Thẩm Trầm Ngư hỏi.
“Việc này cũng do tôi sắp xếp. Tôi biết cô ở Tiểu Trúc, trong trường học chỉ có Tiểu Trúc có hoàn cảnh tương đối tốt và khang trang nên tôi đã xếp cho cậu ấy một phòng. Hai ngày nay là ngày tân sinh viên nhập học, cô cũng rất bận nên tôi không bàn bạc việc này với cô.”
“Hiệu trưởng Tạ, việc này không quá phù hợp với quy định của trường học.”
Thẩm Trầm Ngư nói.
Đầu bên kia, hiệu trưởng Tạ hơi im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: “Trầm Ngư, từ lúc tôi dẫn cậu ta đến trường học cũng đã không có quy định gì rồi. Cậu ta do bên trên xếp xuống, nghe nói do mấy lãnh đạo cấp cao trực tiếp chỉ đạo bên trên làm vậy, ngay cả tôi cũng không thể tiếp xúc được với nhân vật cấp bậc đó. Cho nên lúc nhận được mệnh lệnh như vậy, tôi cũng không dám chậm trễ.”
Thẩm Trầm Ngư ngẩn người, việc này nằm ngoài dự đoán của cô, cô nói: “Hiệu trưởng Tạ, Diệp Quân Lãng này là ai vậy? Có thể làm các lãnh đạo cấp cao tự tay sắp xếp, lai lịch của anh ta chắc chắn không tầm thường. Tại sao lại đến trường chúng ta làm bảo vệ vậy?”
“Tôi cũng không biết. Ngay cả tôi cũng không biết Diệp Quân Lãng có thân phận gì. Nói ngắn lại, bên trên chỉ đạo như vậy, trường học chỉ có thể chấp hành.”
“Nhưng tôi phản đối để anh ta ở trong Tiểu Trúc. Tôi ở chỗ đó, một người đàn ông lại ở sát nhà tôi, thực sự rất bất tiện.”
“Trầm Ngư, không thể nói vậy. Mặc dù tôi chưa gặp cậu ta, nhưng tôi nghĩ người có thể làm các lãnh đạo cấp tự ra tay, chắc chắn đó là một người trẻ tuổi cực kỳ ưu tú. Cậu ta làm hàng xóm với cô, sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
“.…..”
Thẩm Trầm Ngư không còn lời gì để nói.
Ưu tú?
Nghe thấy lời đánh giá của hiệu trưởng Tạ, cô đã không còn sức để nói nữa.
Dù sao cô không nhìn ra được người này ưu tú ở điểm nào, ngược lại cực kỳ đáng ghét. Cô vẫn còn nhớ rõ tên khốn này đã đè ngã cô xuống giường.
Không hề biết thương hoa tiếc ngọc.
Thẩm Trầm Ngư còn định nhờ hiệu trưởng Tạ can thiệp chỗ ở của Diệp Quân Lãng, nhưng xem ra chuyện này không thể thay đổi, cô đành phải tiếp nhận sự thật này.
Cuối cùng, Thẩm Trầm Ngư kết thúc cuộc trò chuyện với hiệu trưởng Tah, cô mở cửa văn phòng thì nhìn thấy Diệp Quân Lãng đang đứng chờ ngoài cửa.
“Vào đi.”
Thẩm Trầm Ngư nói.
Diệp Quân Lãng mỉm cười, đi vào văn phòng của hiệu trưởng xinh đẹp.