• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh Lãng, tôi tên là Trương Dũng.” Một bảo vệ có làn da ngăm đen, thân thể chắc nịch lên tiếng.

“Anh Lãng, tôi tên là Ngô Văn Minh.” Một bảo vệ nhìn rất trung thực cũng nói.

Bảo vệ thứ tư rất trẻ, cao gầy, đeo kính, cậu ta cũng cười nói: “Anh Lãng, tôi tên Lâm Húc Đông, bọn họ đều gọi tôi là Đông Tử.”

Diệp Quân Lãng gật đầu, nói: “Chúng ta cũng coi như chính thức quen biết nhau. Tôi mới đến, có rất nhiều chuyện cần mọi người giúp đỡ trong công việc.”

“Anh Lãng, xin đừng nói vậy. Vừa rồi chúng tôi đều nhìn thấy sự anh dũng của anh. Sau này có anh Lãng ở đây, đội ngũ bảo vệ của chúng ta sẽ rất kiêu ngạo.” Lý Phi cười nói.

“Đúng đúng đúng. Thân thủ dũng mãnh khí phách của anh Lãng thật sự làm chúng tôi sục sôi nhiệt huyết. Có anh Lãng ở đây, sau này xem ai còn dám bắt nạt bảo vệ chúng ta.” Lâm Húc Đông hưng phấn nói.

Diệp Quân Lãng vội vàng xua tay: “Mọi người đừng nói vậy. Thật ra con người của ta vẫn rất am hiểu dùng đức phục người. Vũ lực chỉ là bất đắc dĩ, trong xã hội pháp trị này, dùng đức phục người là cách tốt nhất.”

“Câu này của anh Lãng rất hợp ý tôi. Trong trường chúng ta có rất nhiều người đẹp, chỉ chờ anh Lãng dùng đức thu phục các em ấy thôi.” Ngô Văn Minh híp mắt cười nói.

Diệp Quân Lãng bật cười, nói: “Nghe cậu nói vậy, trường học của chúng ta là nơi có rất nhiều người đẹp?”

Diệp Quân Lãng nhắc đến đề tài này, mấy bảo vệ đều bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Ngô Văn Minh đảo mắt, nói: “Anh Lãng, anh không biết chứ, người đẹp trường chúng ta nổi tiếng khắp các đại học. Trong bảng xếp hạng người đẹp của các trường đại học hàng năm, trường chúng ta đều đứng top 1.”

“Lão Ngô rất am hiểu phương diện này, nói đến người đẹp trong trường chúng ta, lão Ngô có thể kể ba ngày ba đêm.” Trương Dũng cười nói.

Diệp Quân Lãng nói: “Nếu trường chúng ta có nhiều người đẹp như vậy, chắc mấy người rất hạnh phúc, đúng chứ?”

“Nói là vậy, nhưng bọn tôi chỉ là bảo vệ nho nhỏ, không đức không tài, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không dám đến gần.” Ngô Văn Minh nói tiếp: “Nhưng anh Lãng thì khác. Anh Lãng đẹp trai tài giỏi, khí thế siêu phàm như vậy, bộ đồng phục an ninh mặc trên người anh Lãng đều tăng lên một cấp bậc. Cho nên với thực lực của anh Lãng, các người đẹp của khoa hay trường đều khó thoát khỏi bàn tay của anh Lãng -- không đúng, là khó thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của anh Lãng!”

Diệp Quân Lãng không nhịn được bật cười: “Lão Ngô, trình độ nịnh nọt chết tiệt của cậu đã lên một tầm cao mới.”

“Ha ha ha.”

Trong phòng an ninh vang lên tiếng cười, đám Lý Phi, Trương Dũng, Lâm Húc Đông cũng cười to.

“Anh Lãng, em cũng cảm thấy lão Ngô nói đúng. Anh không biết chứ, lúc ở cổng trường có rất nhiều nữ sinh chết mê dưới khí thế dũng mãnh của anh, đều chủ động đến xin phương thức liên hệ của anh đó.” Lý Phi nói.

Diệp Quân Lãng vội vàng nghiêm mặt nói: “Anh em, đàn ông phải có chí hướng rộng lớn, sao có thể sa vào tình yêu nam nữ? Cứ làm tốt công việc bảo vệ này đi đã. Hơn nữa, cho dù tôi cởi hết quần áo nằm trên giường chờ người đẹp đi lên, người ta sẽ cắn câu sao.”


“Ha ha ha!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK