Diệp Quân Lãng duỗi tay trái bóp chặt cổ của Bá Ca, tay phải nắm chặt quần áo của hắn ta, sau đó hai tay cùng nhấc bổng cả người của Bá Ca lên không trung trong tiếng hô của mọi người.
Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, tạo ra một bóng hình vô cùng hiên ngang dũng mãnh.
Một người đàn ông dùng hai tay nhấc bổng một người đàn ông cao to hung ác lên cao, khóe miệng nở nụ cười vô hại lười nhác, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người xung quanh, người đàn ông dũng mãnh này đập mạnh xuống đất.
Ầm!
Bá Ca bị nện mạnh xuống mặt đất, phát ra âm thanh nặng nề, chấn động đến trái tim của mỗi người đứng xem.
Hiên ngang!
Mạnh mẽ!
Mỗi một hành động của hắn đều bộc lộ rõ những khí chất ấy!
Lúc này, hiện trường kinh sợ, lặng ngắt như tờ!
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều sợ ngây người, rất nhiều học sinh thấy vậy đều sục sôi nhiệt huyết, bọn họ muốn biểu đạt cảm giác sảng khoái sung sướng ở trong lòng ra nhưng lại không thể nói thành lời.
Giống như đứng trước cảnh tượng chấn động này, bất kỳ cách diễn đạt thành lời nào cũng sẽ trở nên mờ nhạt.
Đám người Thẩm Trầm Ngư, Trịnh Kinh, Triệu Hải cũng bị sốc nặng.
Đặc biệt là Thẩm Trầm Ngư, cô không ngờ Diệp Quân Lãng lại có được bản lĩnh đáng sợ như vậy, đột nhiên cô nhớ lại chuyện vừa xảy ra trong Tiểu Trúc.
Nếu Diệp Quân Lãng đúng là tên háo sắc như những gì cô nghĩ, nếu lúc đó Diệp Quân Lãng muốn làm gì cô, với bản lĩnh của hắn, cô gần như không có cơ hội phản kháng nào.
Chính mình thật sự hiểu lầm hắn?
Một đám cao to mặc đồ đen nằm la liệt trên mặt đất, cả người mềm nhũn, thống khổ kêu gào giống như mấy con chó chết nằm liệt trên đất, không còn vẻ kiêu ngạo, hống hách như trước nữa.
Diệp Quân Lãng nhấc chân phải dẫm lên trên mặt của Bá Ca, lạnh lùng nói: “Đừng giả chết. Muốn giả chết tao sẽ thỏa mãn mày.”
Giọng điệu của Diệp Quân Lãng bình tĩnh lạnh nhạt, lọt vào trong tai của Bá Ca lại như lời thầm thì của ác ma.
Bá Ca lập tức mở to mắt, hắn ta nhìn Diệp Quân Lãng, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, sợ hãi run rẩy nói: “Mày, mày muốn làm gì? Mày biết tao là ai không? Tao là người của nhà họ Hồng…”
“Ông đây đéo quan tâm mày là chó của nhà họ Hồng hay họ Hắc, nói ngắn lại, nhớ kỹ cho tao, sau này không được phép xuất hiện gần đại học Giang Hải, nếu để tao lại nhìn thấy bọn mày, chắc chắn tao sẽ đánh gãy hai chân của mày! Bây giờ, dẫn theo đám chó mèo của mày cút đi!”
Diệp Quân Lãng lạnh lùng nói.
Bá Ca tung hoành ở vùng này nhiều năm, chưa từng nghe thấy tiếng quát mắng chói tai khó nghe như vậy. Hắn ta làm yêu làm quái nhiều năm, bình thường chỉ có hắn ta bắt nạt người khác, đến lúc ngược lại, hắn ta cảm thấy cực kỳ không quen.
Hắn ta há miệng thở dốc, muốn mạnh miệng cãi lại vài câu để đòi lại mặt mũi, nhưng nhìn thấy cặp mắt lạnh lẽo như sông băng của Diệp Quân Lãng, cả người run rẩy, rắm cũng không dám thả, cố nén đau đớn bò dậy.
Sau đó Bá Ca đá mấy tên thuộc hạ bên cạnh lên, chật vật chạy trốn chui vào chiếc Minibus đỗ gần đó.
Đến đây mọi chuyện kết thúc.
Diệp Quân Lãng đi đến trước mặt Hứa Nhạc, nói: “Cậu còn đứng đây làm gì? Mặt mũi bầm dập không cảm thấy đau? Nhanh đi bệnh viện kiểm tra chữa bệnh đi.”
Thẩm Trầm Ngư cũng lấy lại tinh thần, cô lập tức bảo Triệu Hải sắp xếp một bảo vệ đưa Hứa Nhạc đi bệnh viện.
“Cảm ơn, cảm ơn…”