Thật ra từ lúc Thẩm Trầm Ngư xuất hiện, mấy tên du côn hung dữ cũng đã chú ý đến, lúc bọn hắn nhìn về phía Thẩm Trầm Ngư, tất cả đều trợn tròn mắt.
Trời đất chứng giám, để tay lên ngực tự hỏi, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp sexy như vậy. Hiện tại bọn họ cảm thấy chính mình đã sống uổng phí nhiều năm.
Khuôn mặt xuất trần, khí chất kiêu ngạo làm người chỉ có thể ngước nhìn, bộ đồ đi làm bó sát phác họa rõ nét đường cong đẫy đà lồi lõm kia, phát ra mùi hương say lòng người, kích thích dục vọng nguyên thủy nhất sâu trong tim mấy tên đàn ông gia súc!
E rằng ngay cả các idol trên TV cũng phải tự biết xấu hổ trước người đàn bà này.
Hơn nữa, người đẹp này còn là phó hiệu trưởng đại học Giang Hải?
Tên đàn ông dữ tợn cầm đầu híp mắt, ánh mắt tham lam dâm dục xẹt qua bộ ngực của Thẩm Trầm Ngư, vô thức nuốt nước bọt, nói: “Cô là phó hiệu trưởng đại học Giang Hải? Quả nhiên là người đẹp danh xứng với thực! Tay chân của sinh viên trường các cô không sạch sẽ, trộm mất vòng cổ của tôi, cái vòng đó giá hơn vạn, không thể nói bỏ là bỏ đúng không?”
“Tôi không trộm đồ, tôi trong sạch! Mấy người ngậm máu phun người, muốn vu oan hãm hại, mấy người muốn tống tiền tôi.” Sinh viên kia nghiến răng nghiến lợi nói.
Tên đàn ông dữ tợn kia lạnh lùng nói: “Nhãi ranh, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ngoan ngoãn đứng ra nhận sai tao có thể tha cho mày một lần.”
Thẩm Trầm Ngư nhíu mày: “Mấy người xác định sinh viên này đã trộm đồ của các người? Nếu có chuyện như vậy, đáng lẽ nên để cảnh sát xử lý, mấy người động tay động chân đánh người thì các người đã sai rồi.”
“Bắt được ăn trộm thì phải đánh một trận mới có thể làm nó nhớ đời. Người đẹp muốn báo cảnh sát cũng được. Nhưng cảnh sát đến, điều tra được chân tướng sự việc, chứng thực nhãi ranh này là kẻ trộm, đến lúc đó người đẹp không sợ sẽ bôi đen danh tiếng của trường các cô?” Tên đàn ông dữ tợn kia lạnh lùng nói.
Dừng một chút, tên này nhìn chằm chằm Thẩm Trầm Ngư, nói thêm: “Theo tôi thì việc này giải quyết nội bộ là tốt nhất. Nếu không người đẹp dành chút thời gian đi ăn cơm uống rượu một bữa với mấy anh em chúng tôi. Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cô thấy sao?”
“Đồ vô sỉ!”
Thẩm Trầm Ngư tức giận quát, ánh mắt xấu xa của đối phương làm cô nổi da gà, vô cùng ghê tởm.
Sinh viên của câu chuyện đột nhiên cảm thấy hình như có người lướt qua cậu ta, quay đầu lại nhìn, nhưng không thấy ai cả, còn tưởng quá nhiều người vây xem nên có người không cẩn thận đụng phải cậu ta.
Ngay sao đó, một giọng nói lười nhác vang lên trong đám người.
“Con chó con mèo chui ra từ đâu vậy? Không biết xấu hổ chạy đến gây chuyện trước cổng trường! Sao không đái ra rồi soi xem cái bộ mặt xấu xí của mấy người như thế nào, đi trên đường cũng gây ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, còn không biết xấu hổ chạy đến đây gây chuyện sinh sự?”
Âm thanh này không quá lớn, nhưng lại rất có sức hút, lúc nó vang lên, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy.
Thẩm Trầm Ngư sửng sốt, đột nhiên cô cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc, lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra…
Quả nhiên, cô nhìn thấy Diệp Quân Lãng đi ra từ trong đám người.
Thẩm Trầm Ngư cảm thấy có chút hỗn độn -- tại sao tên này lại ở đây?
Sau khi mấy tên đàn ông cao to hung ác nghe thấy âm thanh châm chọc mỉa mai kia, tất cả đều tức giận nhảy cẫng lên, đảo mắt muốn tìm ra kẻ to gan dám nói như vậy.
Không ngờ lại thấy Diệp Quân Lãng chủ động đi ra ngoài.
“Nhãi ranh, vừa rồi là mày nói?” Người đàn ông cầm đầu hằm hằm nói.
Diệp Quân Lãng cười nói: “Mày bị nặng tai hả? Vừa rồi không nghe rõ? Có cần tao lặp lại lần nữa hay không?”
Tên đàn ông mặt hung dữ kia cười nói: “Nhãi ranh, xen vào việc người khác không có kết cục tốt đâu. Mày là cái thá gì? Rảnh rỗi sinh nông nổi đúng không?”