• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Ngô Văn Minh, Lý Phi, Trương Dũng, Lâm Húc Đông đều không nhịn được cười to.

Bọn họ cảm thấy Diệp Quân Lãng là một người rất thú vị, bình dị gần gũi, không có bất kỳ khoảng cách mới lạ nào.

Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng với bản lĩnh siêu phàm, Diệp Quân Lãng sẽ khinh thường làm bạn với bọn họ, bây giờ xem ra bọn họ nghĩ nhiều rồi.

“Anh Lãng, nhưng nói thật công việc bảo vệ của trường mình không dễ làm.” Trương Dũng cảm thán.

“Là sao?”

Diệp Quân Lãng hỏi.

Trương Dũng nói tiếp: “Sinh viên trường chúng ta có thể chia thành hai loại. Một loại là thiên chi kiêu tử, bọn họ thi lên bằng thực lực của chính mình. Loại thứ hai là con quan, con nhà giàu, thiếu gia tiểu thư nhà giàu đó không dễ chọc, bọn họ cũng không coi bảo vệ chúng ta ra gì. Bọn họ thường xuyên không tuân thủ quy tắc, thi thoảng bọn họ phá hư quy tắc, nếu đi lên khuyên bảo ngăn cản, có ngày thiếu cánh tay mất cái chân. Ngoài ra, trường chúng ta còn có mấy nhóm thế lực, mấy nhóm thế lực này được gọi là những kẻ bắt nạt học đường, đừng nói mấy bảo vệ cỏn con như chúng ta, trước mặt mấy thế lực đó, sợ rằng ngay cả hiệu trưởng cũng không làm gì được.”

Diệp Quân Lãng gật đầu, qua cuộc trò chuyện với đám Trương Dũng, hắn cũng có chút hiểu biết về cách cục thế lực phức tạp trong đại học Giang Hải.

Điều này cũng bình thường.

Đừng tưởng rằng đại học là một tháp ngà voi không tranh không đoạt, trên thực tế đại học là một xã hội thu nhỏ.

Nơi có người sẽ có giang hồ, nơi có giang hồ sẽ có phân tranh.

Sau khi nghe xong, Diệp Quân Lãng cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt, cũng không thèm để ý.

Hắn làm binh vương Long Ảnh, chém giết nhiều năm trên chiến trường, trải qua vô số lễ rửa tội của máu và lửa, dưới sự giết chóc máu lạnh, đạt được cái tên “Satan”, sao hắn có thể để ý một vườn trường nho nhỏ chứ?

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, đột nhiên có người gõ cửa.

Ngô Văn Minh đi mở cửa, nhìn thấy một sinh viên đứng bên ngoài, mặt mũi bầm dập, trên mặt còn có dấu vết vừa mới giảm nhiệt.

“Là cậu?”

Ngô Văn Minh ngạc nhiên, anh ta nhận ra người này, đây chính là nam sinh trong sự kiện ở cổng trường - Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc gật đầu, nói: “Cảm ơn các anh đã giúp tôi.”

“Không cần cảm ơn. Muốn cảm ơn thì cậu cảm ơn anh Lãng đi. Anh ấy mới là người giúp cậu.” Ngô Văn Minh nói.

Diệp Quân Lãng cũng quay đầu, thấy Hứa Nhạc, hắn hỏi: “Hứa Nhạc, sao cậu lại đến đây? Vết thương sao rồi?”

Hứa Nhạc nhìn thấy Diệp Quân Lãng, kích động nói: “Bác sĩ nói tôi chỉ bị thương ngoài da, không bị thương xương cốt nên không sao. Hôm nay cám ơn anh rất nhiều.”

“Cậu ngồi xuống đi đã, tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu.” Diệp Quân Lãng nói.

Hứa Nhạc gật đầu, đi vào ngồi xuống.


Diệp Quân Lãng hỏi: “Tại sao đám người kia lại đuổi theo cậu? Còn muốn vu oan giá họa cho cậu. Cậu từng chọc phải bọn họ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK