• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Châu Nam Mĩ, tại vùng trung tâm của rừng mưa Amazon.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Tằng tằng tằng!

Không gian yên bình vốn có tại vùng trung tâm của rừng mưa bị những trận súng bất ngờ vang lên phá vỡ. Không khí vốn đang ẩm ướt của rừng mưa, bị mùi cay nồng của khói súng lấp đầy.

Vụt!

Đột nhiên có một bóng người cao lớn vọt ra khỏi rừng cây um tùm… Không phải, đúng hơn là hai người! Bởi vì người này còn đang cõng một người khác sau lưng, từ những đường cong quyến rũ trên cơ thể thì có thể đoán người đó chắc là phụ nữ!

Người con trai kia tuy đang cõng một người, nhưng lại không ảnh hưởng gì đến tốc độ chạy của anh. Anh chạy như gió, từng bước chân rất nhanh và không gây ra bất cứ tiếng động nào.

Tiếng súng đằng sau dần xa dần, người con trai kia cũng chậm lại. Anh đến một lùm cây thấp rồi cảnh giác quan sát khắp nơi trước rồi mới dừng lại.

Diệp Quân Lãng nhẹ nhàng đặt người phụ nữ đang cõng sau lưng xuống mặt đất, lúc này mới thấy rõ người kia là một cô gái trẻ tuổi. Cô ấy đang nhắm nghiền hai mắt giống như đang ngất.

Nhưng như vậy cũng không thể giấu đi nhan sắc yêu kiều, dịu dàng và nghiêng nước nghiêng thành của cô ấy.

Cô ấy ấy có một khuôn mặt trắng như ngọc, ngây thơ như thiên thần. Từng đường nét trên gương mặt rất tinh xảo, mà sự tinh xảo này đại diện cho sự đẹp đẽ tới mức không giới hạn.

Diệp Quân Lãng kiểm tra cơ thể của cô ấy một chút, sau khi thấy không có gì đáng ngại. Anh mới trầm giọng nói với chiếc tai nghe đang đeo: “Vương Siêu, Vương Siêu. Nghe được thì đáp lời!”

Sau một lúc lâu vẫn không có ai đáp lại.

Chuyện này khiến khuôn mặt đầy thuốc màu của Diệp Quân Lãng càng thêm u ám, anh tiếp tục liên lạc với hai người đồng đội khác. Nhưng tất cả cũng không có tin tức gì, điều này có nghĩa là gì, khỏi cần nói cũng biết kết quả rồi.

Diệp Quân Lãng thở dài rồi liên lạc với người đồng đội cuối cùng: “Cương Tử, Cương . Nghe được thì mau trả lời đi!”

Giọng anh vừa dứt thì một tiếng rẹt lạnh thấu xương vang lên trong tai nghe:

“Mày không thoát được đâu!”

Răng rắc!

Lời trong tai nghe vừa dứt, Diệp Quân Lãng lại nghe một âm thanh chói tai vọng lại giống như là microphone của tai nghe đã bị người ta bóp nát.

Ngay tức thì, Diệp Quân Lãng siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt u ám hiện lên tia khát máu. Một luồng sát khí đầy tàn khốc toả ra từ người anh, sát ý bốc lên như một ngọn núi lửa đang chực chờ phun trào bất cứ lúc nào.

Diệp Quân Lãng gỡ tai nghe xuống, gương mặt anh lúc này đã âm trầm như đáy hồ. Sát ý trong lòng đã bị anh đè ép xuống, anh trở nên bình tĩnh, bình tĩnh như tình hình đáng buồn trước mắt vậy.

Nếu có người hiểu anh ở đây, họ sẽ nhận ra trạng thái này của anh là đáng sợ nhất.

Satan tức giận, máu chảy thành sông!

Đây không phải chỉ là danh ảo, nó có được thông qua từng trận huyết chiến và tàn sát, từ đó mới thành uy danh tối cao trong thế giới bóng tối.

Diệp Quân Lãng bắt đầu kiểm tra những vết thương lớn nhỏ trên cơ thể, bây giờ trên người anh đã chằng chịt vết thương, chỉ cần cử động nhẹ xíu đã động đến miệng vết thương khiến máu chảy ra không ngừng.

Anh đang cõng theo một người phụ nữ đã hôn mê, nếu muốn trốn chạy khỏi tầng tầng lớp lớp cạm bẫy trong lòng của địch thì rất khó.

Nhưng trong từ điển của Diệp Quân Lãng lại không có từ “không thể”.

Cách đó một cây số.

Trên khu rừng vừa bị chiến hoả quét qua.

Một người đàn ông để râu quai nón đang cầm một chiếc tai nghe, người này có vóc dáng cao to và cường tráng, trên người mặc một bộ đồ nguỵ trang, tay áo xắn lên để lộ từng đường cơ bắp cuồn cuộn như rồng. Trước mặc gã là một chiến sĩ quân đội nước Hoa, tuy chân tay đã không còn nguyên vẹn nhưng trên khuôn mặt đen đi vì thuốc súng vẫn thể hiện một ý chí kiên cường, không hối hận.

“Chỉ một mình mày mà có thể giết được mười lăm chiến sĩ bên phe tao khi bị bao vây, đúng là khiến người ta khó thể tin nổi. Nhưng trận chiến lần này đã kết thúc, chỉ còn một con cá lọt lưới!”

Người đàn ông râu quai nón lạnh lùng thốt lên, ngay sau đó trong đôi mắt gã lóe lên tia ác độc, một nguồn sát khí khát máu bốc lên mạnh mẽ quanh người gã. Gã gầm lên: “Con cá nhỏ kia chạy theo hướng mười hai giờ, nó đang cõng theo một người phụ nữ nên không trốn xa nổi đâu! Nhanh chóng liên lạc đến tiểu đội thứ tư và năm, cắt đứt hai con đường bên sườn của nó. Rắn Hổ, Bò Cạp Độc lập tức dẫn đầu các chiến sĩ bao quây khu vực này nhanh nhất có thể. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, các người không được để cho nó đưa người phụ nữ kia ra ngoài! Người phụ nữ kia đáng giá một trăm triệu đô la đấy!”

“Rõ, đại ca!”

Ở bốn hướng chiến trường có hai người đàn ông hùng hổ trả lời lại. Tất cả họ đều cầm vũ khí, trông vẻ ngoài vô cùng mạnh mẽ và hung dữ, sát khí bốc lên xung quanh cơ thể họ chứng minh họ toàn là những nhân vật đã lăn lộn bò ra khỏi trận chiến tàn ác.

Hai người đàn ông có hiệu là Rắn Hổ và Bò Cạp Độc lập tức dẫn đội của mình làm nhiệm vụ, mỗi đội có tầm hai mươi chiến sĩ. Họ lợi dụng địa hình của rừng mưa để ẩn giấu bản thân, nhanh chóng truy lùng mục tiêu.

Người đàn ông râu quai nón cũng đi đến trước, bước qua cái xác của người chiến sĩ nước Hoa đã hi sinh với tay chân không còn nguyên vẹn kia, ném chiếc tai nghe gã đã bóp nát đang cầm trong tay đi.

Vừa rồi gã đã nghe được trong tai nghe có giọng nói phát ra mới cầm lên trả lời.

Giữa trung tâm rừng sâu, một khu đất trống.

Tô Hồng Tụ từ từ tỉnh lại, cảm thấy rất chói mắt, lông mi của cô ấy nhúc nhích một chút mới thích ứng được với ánh sáng và nhìn rõ xung quanh. Đập vào mắt cô ấy là khung cảnh khô ráo, bản thân đang nằm trên mặt đất. Xung quanh có đầy cổ thụ cao chọc trời, ánh mặt trời chói chang xuyên qua từng tán cây rậm rạp, chiếu xuống đất tạo thành từng bóng hình loang lổ.

Nơi này là đâu?

Tô Hồng Tụ bắt đầu căng thẳng, đôi mắt trong vắt như hồ nước mùa thu của cô ấy lóe lên một chút hoảng loạn.

Cô ấy chỉ nhớ trước khi mình ngất đi, hình như có một tiếng nổ thật to vang lên rồi cô ấy ngất. Lúc đó, khi chưa ngất hoàn toàn, cô ấy cảm giác có một cánh tay rắn chắc và ấm áp ôm mình vào lòng. Còn những chuyện sau đó ra sao, cô ấy hoàn toàn không biết, cho đến khi cô ấy tỉnh dậy lúc này.

“Tỉnh rồi à?”

Bất thình lình một tiếng nói trầm thấp vang lên.

Tô Hồng Tụ vội vàng nhìn theo tiếng nói, phát hiện có một bóng người đứng như ném lao trên bãi đất trống cách mình mấy mét.

Khi cô ấy thấy bóng người này, trong lòng cũng ấm áp hơn, như lục bình trôi về nơi mình sinh ra. Sự hoảng loạn và sợ hãi cũng đã giảm đi hơn một nửa, cảm giác an toàn không hiểu sao lại sinh ra trong lòng của cô ấy.

Nhưng ngay sau đó trái tim của Tô Hồng Tụ chợt nhói lên như bị kim đâm, vành mắt cô ấy đỏ hoe, lệ hoen mi.

Chỉ vì cô ấy đã nhìn thấy rõ cơ thể đối phương, thậm chí là nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên cơ thể của người đàn ông kia, có vài vết thương còn đang chảy máu. Từng vết thương đan xen, lồng vào nhau để rồi máu chảy ra như nhuộm đỏ cả người anh, hình ảnh thật đáng sợ.

Lúc này, người đàn ông kia đang cầm một con dao quân đội rạch vết thương trên eo mình, máu từ miệng vết thương đổ ra ào ạt.

Trên mặt đất còn có một đống than nhỏ đang cháy, người đàn ông này hơ con dao quân dụng làm nó đỏ lên rồi rạch vào miệng vết thương, cạo sạch những miếng thịt đã bị sưng tấy và nhiễm trùng trắng bệch. Sau đó, anh vươn tay ra để móc đầu đạn từ miệng vết thương ra ngoài.

Tô Hồng Tụ thấy hình ảnh thế mà tim như tót tới cổ họng, cô ấy muốn mở miệng nói gì đó. Nhưng lại chần chừ, cuối cũng không thốt nên lời.

Cô ấy rất đau lòng, muốn giúp gì đó nhưng lại không biết nên làm thế nào. Dọc đường chạy trốn, nếu không có người đàn ông này bảo vệ và chăm sóc, cô ấy đã rơi vào tay đám phần tử vũ trang kia, kết cục cuối cùng có lẽ còn tệ hơn cả chết.

Từ trước đến giờ, trong mắt người khác, cô ấy là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, lạnh lùng như một nữ thần băng giá, đến cả tình cảm cũng rất ít khi kích động. Nhưng trên hành trình trốn chạy này, tại sao cô ấy lại rung động trước một người đàn ông dũng cảm, không sợ bất cứ thứ gì chứ?

Roạt!

Lúc này Diệp Quân Lãng đã móc một đầu đạn ra từ trong vết thương đầy máu ở bên eo, anh kẹp đầu đạn bằng hai ngón tay rồi vứt trên mặt đất. Bấy giờ, anh mới quay người nhìn Tô Hồng Tụ đã ngồi dậy mà lạnh lùng hỏi: “Cô có năm phút để uống nước và ăn một ít quả dại lẫn rễ cây đối diện. Tuy không ngon, nhưng nó sẽ giúp cô không bị đói chết.”

Diệp Quân Lãng nói xong lập tức xé một mảnh vải trước ngực rồi quấn lại miệng vết thương bên hông.

Sau khi lấy được đầu đạn ở eo ra, anh cảm giác cơ thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nếu cứ để đầu đạn ở trong vết thương, nó sẽ làm ảnh hưởng đến hành động tiếp theo của anh, mà miệng vết thương cũng có thể bị nhiễm trùng bất cứ lúc nào. Anh biết rõ hậu quả khi vết thương bị nhiễm trùng trong khu rừng ẩm ướt này.

Tô Hồng Tụ cắn chặt răng, cả đường trốn chạy, cô ấy đã quen với những câu ra lệnh của người đàn ông này.

Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, người khác sẽ rất bất ngờ và không tin nổi.

Nên biết, cô ấy sống như một nữ thần trong lòng đô thị to lớn và sầm uất nhất, bất cứ người đàn ông nào cũng cung kính, giữ thái độ cẩn trọng khi giao tiếp với cô ấy.

Làm gì có người nào mặt lạnh như tiền, ít nói ít cười, còn ra vẻ ngang ngược coi trời bằng vung như anh đâu.

Mà bấy giờ Tô Hồng Tụ cũng thấy đói bụng, cô ấy cầm túi nước quân dụng trước mặt, tu ừng ực mấy ngụm rồi nhìn mấy quả dại ít ỏi trên mặt đất, cắn răng bỏ nó vào miệng.

Quả dại này chưa chín, vị đắng chát và còn rất cứng nên cực kỳ khó ăn. Ấy thế mà, Tô Hồng Tụ vẫn ăn hết.

Sau đó, cô ấy đứng dậy, đi đến đất trống đằng trước. Nhân lúc Diệp Quân Lãng không chú ý, cô ấy cúi người nhặt đầu đạn dính máu trên mặt đất lên rồi siết chặt trong tay.

Diệp Quân Lãng đã băng bó vết thương bên eo xong, anh mặc lại quân phục đã bạc màu của mình, quay đầu nhìn Tô Hồng Tụ. Váy dài trên cơ thể cô gái đã bị rách nhiều chỗ, đặc biệt là phần chân bị xẻ một đường rất dài, khiến cho cặp đùi thon thả, trắng như tuyết bị che lấp bên trong lộ ra bên ngoài, trông rất quyến rũ.

Tuy Diệp Quân Lãng đã từng gặp rất nhiều cực phẩm xinh đẹp, nhưng ngẫm lại, dù là vẻ ngoài hay khí chất, chẳng ai so được với người phụ nữ này.

Anh không biết người phụ nữ này là ai, nhưng từ khí chất của đối phương, anh đoán gia thế cô gái không tầm thường. Anh còn thầm thấy may mắn là cô gái này không đỏng đảnh như mấy cô chiêu lá ngọc cành vàng mình từng gặp. Suốt quá trình chạy trốn, anh thấy cô ấy rất kiên cường và bình tĩnh, điều này cũng coi như là gián tiếp giúp anh rồi.

Nhiệm vụ của anh là phải hộ tống người phụ nữ này trốn thoát khỏi vòng vây của kẻ thù đến khi có quân chi viên đến tiếp ứng.

“Phù!”

Diệp Quân Lãng lại thở hắt ra một hơi, tính ra cũng sắp đến nơi rồi.

Anh đứng dậy cầm áo chống đạn, đi đến đối diện Tô Hồng Tụ, nói: “Mặc nó vào!”

“Không, anh cần nó hơn tôi!” Tô Hồng Tụ nói.

“Mặc vào!”

Diệp Quân Lãng hạ giọng xuống, mang theo một sự uy nghiêm chân thật và đáng tin.

“Anh…”

Tô Hồng Tụ bực bội, nhưng cô ấy vẫn cầm áo chống đạn rồi mặc vào.

“Đến đây với tôi!”

Diệp Quân Lãng tiếp tục ra lệnh, vẻ mặt anh tối lại, thể hiện sự bình tĩnh, kiên cường và vững vàng nhưng thật ra che giấu trong đó là ánh mắt chứa đựng sát ý. Anh cầm một khẩu súng trường M99, tiến tới trước dọc theo núi, nhưng tuyến đường không phải đi thẳng mà vòng vèo không ngừng.

Trong lòng Tô Hồng Tụ lộp bộp, cô ấy biết sắp có trận chiến xảy ra.

Bởi vì cô ấy có thể cảm nhận được hơi thở trước khi bước vào chiến trường của Diệp Quân Lãng… Anh luôn tỏ ra bình tĩnh, vững vàng không hoảng loạn như vậy!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang