• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trong trường có một nhân viên bảo vệ mới tên Diệp Quân Lãng phải không? Tên bảo vệ này rất kiêu ngạo ngang ngược, một số bạn bè của tôi trong trường đã bị anh ta làm bị thương, một người trong số đó thậm chí còn hôn mê bất tỉnh. Chủ nhiệm Trịnh, ông đã từng nghe nói về vụ việc nhân viên bảo vệ vô cớ đánh sinh viên ở các trường cao đẳng, đại học chưa? Làm sao các người có tuyển dụng một nhân viên bảo vệ có đạo đức tệ hại như vậy? Nếu thông tin về việc bảo vệ đánh sinh viên bị truyền ra ngoài thì sẽ gây ra hậu quả xấu, không thể tưởng tượng nổi!

"Cái gì? Có chuyện như vậy xảy ra sao? Phát sinh khi nào?"

"Chuyện vừa xảy ra. Tôi hy vọng Chủ nhiệm Trịnh sẽ tới xác nhận và tìm hiểu rõ ràng chuyện gì đã xảy ra. Hơn nữa, tôi không muốn nhìn thấy nhân viên bảo vệ này còn ở trong trường vào ngày mai. Chủ nhiệm Trịnh, nhớ kỹ, đây là mệnh lệnh!"

Nói xong, Trần Quân Thiên cúp điện thoại, khóe miệng nhếch lên, một tia giễu cợt tràn ra từ khóe miệng.

Khung cảnh ở chỗ báo danh vẫn sôi nổi tấp nập như vậy.

Diệp Quân Lãng và Tần U Mộng đi tới, hai người cực kỳ thu hút ánh mắt của người khác, mọi cặp mắt đều không khỏi nhìn chằm chằm vào bọn họ, điều này khiến Diệp Quân Lãng không khỏi thầm thở dài - có đôi khi quá đẹp trai cũng rất phiền toái, giống như một con đom đóm trong đêm, rất khó để không thu hút sự chú ý!

Tuy nhiên, cảm giác tràn ngập sự tự tin và đắc ý của Diệp Quân Lãng cũng không kéo dài được lâu.

Bởi vì anh chú ý tới, những ánh mắt liếc nhìn về phía này, đầu tiên là nhìn Tần U Mộng, sau đó mới nhân tiện mà liếc nhìn anh một cái.

Điều này tương đương với việc anh chỉ đang nhờ vào Tần U Mộng thôi!

Sau khi hiểu được bản chất của chuyện này, sắc mặt Diệp Quân Lãng có chút khó chịu, chuyện này đúng là làm người ta rất tổn thương, chẳng lẽ cô ấy gọi anh đi theo để làm nền sao?

Đi đến chỗ báo danh của khoa công nghệ thông tin, Diệp Quân Lãng nói: "Cô nhóc, cô nhìn xem mấy đàn anh trong khoa của cô nhiệt tình đến mức nào, nhìn thấy cô đến đây, tất cả bọn họ đều đứng dậy. Tôi cảm thấy thật ra đâu cần tới tôi, có mấy đàn anh nhiệt tình thế này là đủ rồi."

"Không, tôi muốn anh đi cùng tôi!" Tần U Mộng nói.

"Điều này thật sự không ổn, sẽ gây ra hiểu lầm." Diệp Quân Lãng nói.

"Hiểu lầm? Ví dụ xem?"

Tần U Mộng không hiểu tại sao, ngẩng đầu nhìn Diệp Quân Lãng.

Diệp Quân Lãng nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói: "Cô xem đi, tôi tuấn tú phi phàm như vậy, lại còn đẹp trai sáng sủa, đầy nam tính quyến rũ. Còn cô thì sao, cô lại rất xinh đẹp. Nếu chúng ta đi cùng nhau, chẳng phải sẽ gây ra hiểu lầm sao? Nếu lỡ đâu có tin đồn tai tiếng nào lan truyền ra, vậy thì không tốt lắm đâu. Tôi thì không quan tâm, nhưng cô là một cô gái, làm sao có thể chịu đựng được những tin đồn như vậy?”

"Thì ra anh đang lo lắng về những chuyện này sao, vậy thì anh cứ yên tâm, đối với tôi cũng không thành vấn đề, tôi có khả năng chịu đựng rất mạnh mẽ." Tần U Mộng cũng nghiêm túc nói.

Diệp Quân Lãng sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp vô cùng mịn màng của Tần U Mộng, trong lòng thầm nghĩ, cô gái nhỏ này có làn da trắng nõn mềm mại, nhưng không ngờ lại có da mặt dày như vậy?

Đúng thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong được!

"Cũng không thể nói như vậy được, cô còn nhỏ, không biết sức sát thương của những lời đồn vớ vẩn có thể khủng khiếp đến mức nào đâu. Có một câu nói rất đúng - mất đi sự trong trắng là chuyện nhỏ, nhưng mất sự trong sạch lại là chuyện lớn! Cô là một cô gái còn chưa lập gia đình, vừa mới đến trường, nếu như danh tiếng của cô bị những tin đồn này hủy hoại thì thật đáng tiếc!” Diệp Quân Lãng vẫn không chịu bỏ cuộc, dẫn dắt cô từng bước một.

"Tôi thích là được, tôi không sợ điều này!"

Diệp Quân Lãng trở nên lo lắng và nói: "Cô có thể đừng chơi xấu được không? Cô phải nói lý lẽ chứ!"

Tần U Mộng mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp cong như trăng non liếc nhìn Diệp Quân Lãng rồi nói: "Phụ nữ đều là loài động vật vô lý, những lời này anh nhất định phải nhớ kỹ!"

"--"

Sắc mặt Diệp Quân Lãng cứng đờ, sửng sốt tại chỗ - mẹ nó, câu này ông đây đương nhiên biết rõ, nhưng người vô lý đến trình độ như cô vậy, thì ông đây thật sự không biết!

Diệp Quân Lãng cũng đâu thể làm gì khác?

Anh chỉ biết cắn răng chịu đựng, đối mặt với những ánh mắt cực kỳ oán trách của các đàn anh trong khoa công nghệ thông tin, đi theo Tần U Mộng hoàn thành thủ tục nhập học của cô ấy.

Anh thầm nghĩ, nếu ánh mắt có thể giết người thì anh đã bị các đàn anh trong khoa công nghệ thông tin giết chết vô số lần từ lâu rồi.

Khoa công nghệ thông tin không dễ gì mới xuất hiện được một nữ thần có nụ cười tuyệt đẹp như vậy, họ đang chuẩn bị tỏ ra ân cần và nhân cơ hội để đến gần hơn, ai có thể ngờ rằng Diệp Quân Lãng lại chen ngang trong đó, bọn họ hoàn toàn không có một chút cơ hội nào cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK