• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhãi ranh, còn gì nữa hả? Nếu mày muốn chơi ông đây chơi cùng mày.”

Tên cầm đầu xoay người lại, hắn ta đang nghẹn một bụng tức chưa có chỗ xả đây.

“Sự thật đã rõ, mấy người vừa ăn cướp vừa la làng, tự rước lấy nhục. Nhưng mấy người lại muốn đi luôn, yên tâm thoải mái rời đi?” Diệp Quân Lãng lạnh nhạt nói.

“Ông mày muốn đi thì đi, cần gì yên tâm thoải mái? Sao hả, không lẽ mày muốn giữ tao lại?” Tên cầm đầu lạnh lùng nói, khiêu khích nhìn Diệp Quân Lãng.

“Xin lỗi, xu hướng giới tính của tao bình thường, không có hứng thú với mày.” Diệp Quân Lãng nói tiếp: “Tao chỉ muốn nói đạo lý với mày thôi, sinh viên này bị mày vu oan, bọn mày còn đánh cậu ấy bị thương, mặt mũi bầm dập, cho nên phải thanh toán xong chuyện này đã.”

Tên cầm đầu nhíu mày lại, lúc này hắn ta mới hiểu tại sao Diệp Quân Lãng lại gọi bọn họ lại?

Đột nhiên hắn ta cảm thấy rất buồn cười, ý của thằng chó này là bắt hắn ta chịu trách nhiệm với thằng nhóc kia?

Bây giờ hắn ta tin tưởng tên này là bảo vệ mới đến, nếu không ở cái vùng này, có ai không biết danh hiệu Bá Ca của hắn ta? Hắn ta quản lý địa bàn vùng này, hắn ta không đi chọc người khác thì thôi đi, tên bảo vệ mới đến này lại còn tìm chết?

Thú vị!

Quá thú vị!

“Vậy mày nói xem bồi thường thế nào?” Bá Ca híp mắt, hỏi.

“Đánh người bồi tiền. Tiền đi bệnh viện chữa thương cho sinh viên này, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, tổng cộng ít nhất cũng gần vạn. Cho nên tính tròn 1 vạn đi. Bồi thường 1 vạn, mấy người có thể cút.” Diệp Quân Lãng nói: “Tất nhiên còn có cách thứ hai nữa. Nhưng tôi cảm thấy cách đầu tiên ổn nhất.”

“Ha ha ha…”

Bá Ca không nhịn được bật cười, nghe thấy những lời này của Diệp Quân Lãng giống như nghe được chuyện cười hay nhất trên đời này vậy.

Hắn ta cảm thấy rất buồn cười, bình thường chỉ có hắn ta đòi tiền người khác, nào đến lượt người khác đòi tiền hắn ta?

Nghé con không sợ hổ!

Bá Ca nghĩ thầm, lạnh lùng nói: “Nhãi ranh, tao thấy cách vừa rồi của mày không ổn lắm. Ông đây rất tò mò, cách thứ hai của mày là gì?”

Diệp Quân Lãng không giận, mỉm cười bước đến chỗ đám người Bá Ca: “Cách đầu tiên là dùng miệng giảng đạo lý. Cách thứ hai là dùng nắm tay giảng đạo lý. Mày muốn chọn cách thứ hai cũng được.”

Thấy Diệp Quân Lãng đi đến, đồng tử của Bá Ca co rụt lại, sắc mặt sợ hãi co giật, giống như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.

Bởi vì Bá Ca có thể cảm nhận được uy áp khủng bố vô hình tỏa ra từ trên người Diệp Quân Lãng, bao vây gắt gao lấy hắn ta.

Ở trong mắt hắn ta, hơi thở trên người Diệp Quân Lãng cũng thay đổi, từ trạng thái lười nhác biến thành con quái vật khủng bố khổng lồ, hơi thở kia giống như vực sâu, tối như địa ngục!

Mỗi một bước của Diệp Quân Lãng như đang dẫm lên trái tim của hắn ta, nhịp tim của hắn ta mất khống chế điên cuồng đập mạnh, thậm chí bắt đầu cảm thấy hít thở không thông!

Người này quá đáng sợ.

Suy nghĩ này vừa hiện lên, Bá Ca điên cuồng gào thét: “Nhanh, xông lên, ngăn tên đó lại cho tao! Đánh hắn ta ra bã cho tao! Nhanh!”

Mấy tên bên cạnh Bá Ca nghe lệnh xông về phía Diệp Quân Lãng.

Diệp Quân Lãng cũng động, hai chân dẫm mạnh, lao thẳng về phía trước với tốc độ tia chớp.

Vụt!

Một luồng gió sắc bén gào thét nổi lên, tên đàn ông mặc đồ đen vừa mới xông lên, còn chưa kịp nhìn thấy bóng người, một nắm tay cực lớn đã xuất hiện trước mắt hắn ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK