• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tao không là gì cả, tao chỉ là bảo vệ của đại học Giang Hải mà thôi. Là một bảo vệ của trường, bảo vệ sinh viên trong trường là trách nhiệm của tôi, trong tình huống như vậy, tất nhiên tôi phải đứng ra rồi.” Diệp Quân Lãng nói.

Dứt lời, sắc mặt mấy bảo vệ của đại học Giang Hải thay đổi, nhìn về phía Diệp Quân Lãng.

Bảo vệ?

Mới đến hả?

Sao chưa từng gặp nhỉ?

Trưởng bộ phận an ninh Triệu Hải ngạc nhiên, sau đó đột nhiên nhớ đến phần tài liệu truyền đến từ bộ nhân sự, trong đó có nói sẽ có một bảo vệ đến nhập chức.

“Không lẽ người mà bộ nhân sự nói là cậu ta?”

Triệu Hải nghĩ thầm trong lòng.

Thẩm Trầm Ngư không thể tin được, lúc ở Tiểu Trúc nghe Diệp Quân Lãng nói vậy cô cũng không tin tưởng lắm.

Nhưng bây giờ đứng trước bao người, Diệp Quân Lãng lại thản nhiên nói mình là bảo vệ của đại học Giang Hải, có lẽ điều này là thật.

“Bảo vệ?” Tên đàn ông dữ tợn híp mắt, đánh giá Diệp Quân Lãng.

Diệp Quân Lãng nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, hắn nói: “Đúng vậy, bảo vệ. Mới đến, còn chưa kịp mặc đồ bảo vệ. Nghe nói có mấy thằng khốn gây loạn ở cổng trường nên tao chạy đến nhìn xem.”

“CMN mày muốn chết hả?” Tên đàn ông to cao kia tức giận hét lên.

Diệp Quân Lãng mỉm cười, đi về phía tên đàn ông to cao kia, nói: “Tao rất tò mò mặt của mày dày đến mức nào, còn có thể mặt dày vô sỉ trình diễn vở kịch vừa ăn cướp vừa la làng ở đây.”

Dường như những lời này chọc đến chỗ đau của tên kia, ánh mắt hắn ta tối lại, lóe lên sự ác độc. Mấy lời khiêu khích lúc nãy của Diệp Quân Lãng đã làm hắn ta rất nóng máy, lúc này lại nghe thấy mấy câu này, hắn ta tức giận vươn tay xô đẩy Diệp Quân Lãng, nói: “Thằng điên chui ra từ đâu nói linh tinh vớ vẩn gì vậy hả? Thằng chó, mày muốn chết, ông đây thỏa mãn mày!”

Nhìn thấy tên đàn ông to cao này đi lên xô đẩy, Diệp Quân Lãng bước lên va chạm với tên đàn ông này.

Ngay sau đó, đám người vây xem cảm thấy rất hoa mắt, không biết từ khi nào và dùng cách nào, Diệp Quân Lãng đã thoát khỏi gọng kìm của tên đàn ông hung ác kia.

Tên này cũng đơ người -- vừa rồi rõ ràng hắn ta đã bắt được người này, đang định đấm mấy đấm, tại sao lại tránh thoát rồi? Không lẽ trượt tay?

Lúc này âm thanh của Diệp Quân Lãng lại vang lên, nói: “Không phải mày luôn mồm nói sinh viên này trộm vòng cổ của mày sao? Được, tao gọi sinh viên đó ra đối chất.”

Nói xong, Diệp Quân Lãng đi đến trước mặt sinh viên nam kia, cười nói: “Cậu tên là gì?”

“Hứa Nhạc.”

Sinh viên nam này nói.

“Tôi tin cậu trong sạch. Nhưng nói miệng không có bằng chứng, phải có chứng minh. Đi lại đây với tôi, tôi đòi lại trong sạch cho cậu.” Diệp Quân Lãng nói.

Không biết vì sao, đối mặt với Diệp Quân Lãng, Hứa Nhạc cảm thấy vô cùng yên tâm và an toàn.

Hứa Nhạc gật đầu, đi theo Diệp Quân Lãng đến giữa sân.

“Mấy người nói sinh viên này trộm đồ của mấy người, vậy nói xem cậu ấy giấu vòng cổ ở đâu?” Diệp Quân Lãng hỏi.

“Ở túi quần!”


Một giọng nói khẳng định vang lên, không phải tên to cao cầm đầu kia lên tiếng mà là một tên đàn ông mỏ chuột tai khỉ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK