Bọn họ gặp nhau từ tháng bảy nóng bức, phần lớn thời gian sớm chiều bên nhau, Mạnh Cảnh Hòa vẫn rất tốt với cô. Mặc dù độc tài nhưng vẫn chưa đủ để trừ quá nhiều điểm.
Khương Ngọc Thư không phải là một cỗ máy vô cảm, cô vẫn đối đãi như thường với Mạnh Cảnh Hòa, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, khí chất thận trọng nhã nhặn, đó là người không thể so sánh với những chàng trai cùng tuổi mà cô thường tiếp xúc ở trường.
Nhưng mà cô không dám chắc chắn tấm lòng của anh. Tình yêu hai chiều tất nhiên tốt đẹp, nhưng nó cũng phụ thuộc vào may mắn. Lỡ như chút tình cảm của bọn họ chỉ có mình cô tương tư đơn phương thì chua xót lắm.
Mạnh Cảnh Hòa nở nụ cười, một người đàn ông ba mươi tuổi và một cô gái hai mươi ba tuổi nói về “tình yêu”, có phải anh rất ấu trĩ không? Anh cố ý trêu chọc cô: “Yêu bao nhiêu?”
Khương Ngọc Thư nhún vai, thoải mái khoa tay múa chân: “Nhiều như thế này này.”
Mạnh Cảnh Hòa nhếch môi, ngồi trở lại ghế sofa bên cạnh. Anh nhìn chằm chằm cô thản nhiên nói: “Sau khi tốt nghiệp có muốn ở lại đài truyền hình không?”
Khương Ngọc Thư quả thật có ý nghĩ này. Nhưng việc ở lại đài truyền hình không chỉ phụ thuộc vào khả năng cá nhân mà còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố. Mấy nữ MC trên kênh C bây giờ ai chẳng có bối cảnh, nhìn Tôn Gia Di là biết. Trong lòng cô ngũ vị tạp trần, ánh sáng trong mắt cũng ảm đạm.
Mạnh Cảnh Hòa thấy biểu cảm trên mặt cô thay đổi liên tục, đồng thời cũng đoán được suy nghĩ trong lòng cô: “Thập Tâm và kênh C chuẩn bị đồng sản xuất một cuộc thi.”
Khương Ngọc Thư lập tức nghĩ đến tin tức nho nhỏ lúc trước: “Cuộc thi gì?”
“MC đẹp nhất.” Mạnh Cảnh Hòa nói xong: “Em đăng ký đi.”
Thay vì hỏi ý kiến của cô, anh trực tiếp bảo cô đăng ký. Trái tim Khương Ngọc Thư đột nhiên đập nhanh: “Thi đấu cái gì?”
“Biểu diễn tài nghệ cá nhân, lúc đó phát huy tại hiện trường là quan trọng nhất. Em có thể tham khảo cuộc thi MC kênh Y một chút.”
“Biểu diễn tài nghệ.” Khương Ngọc Thư không khỏi nghĩ đến ca hát và nhảy múa. Hai mắt cô xoay tròn: “Vậy lấy được thứ hạng rồi có thể giữ lại không?”
Mạnh Cảnh Hòa nghĩ thầm, dù sao cô vẫn còn là sinh viên: “Cũng chưa chắc, em cũng có thể đến Thập Tâm.”
Khương Ngọc Thư nhếch miệng gật đầu.
“Nếu là em, em sẽ chọn cái nào?” Đầu ngón tay anh gõ nhẹ hai lần.
Trong lòng Khương Ngọc Thư đương nhiên muốn chọn đài truyền hình, mục tiêu của cô là trở thành MC tin tức, nhưng cô không muốn phát triển theo hướng giải trí. Đương nhiên cô sẽ không nói điều này trước mặt Mạnh Cảnh Hòa, như vậy không phải tát vào mặt anh à: “Thập Tâm thu nhập cao, đài truyền hình ổn định, khá khó để lựa chọn.” Cô khiêm tốn nói: “Em đã xem một số cuộc thi MC trước đây, quá nhiều cao thủ. Em còn không biết có thể tiến vào trận chung kết không cơ.”
Mạnh Cảnh Hòa cũng không vạch trần cô: “Vẫn còn thời gian, em suy nghĩ từ từ.”
Khương Ngọc Thư không phải là một cỗ máy vô cảm, cô vẫn đối đãi như thường với Mạnh Cảnh Hòa, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, khí chất thận trọng nhã nhặn, đó là người không thể so sánh với những chàng trai cùng tuổi mà cô thường tiếp xúc ở trường.
Nhưng mà cô không dám chắc chắn tấm lòng của anh. Tình yêu hai chiều tất nhiên tốt đẹp, nhưng nó cũng phụ thuộc vào may mắn. Lỡ như chút tình cảm của bọn họ chỉ có mình cô tương tư đơn phương thì chua xót lắm.
Mạnh Cảnh Hòa nở nụ cười, một người đàn ông ba mươi tuổi và một cô gái hai mươi ba tuổi nói về “tình yêu”, có phải anh rất ấu trĩ không? Anh cố ý trêu chọc cô: “Yêu bao nhiêu?”
Khương Ngọc Thư nhún vai, thoải mái khoa tay múa chân: “Nhiều như thế này này.”
Mạnh Cảnh Hòa nhếch môi, ngồi trở lại ghế sofa bên cạnh. Anh nhìn chằm chằm cô thản nhiên nói: “Sau khi tốt nghiệp có muốn ở lại đài truyền hình không?”
Khương Ngọc Thư quả thật có ý nghĩ này. Nhưng việc ở lại đài truyền hình không chỉ phụ thuộc vào khả năng cá nhân mà còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố. Mấy nữ MC trên kênh C bây giờ ai chẳng có bối cảnh, nhìn Tôn Gia Di là biết. Trong lòng cô ngũ vị tạp trần, ánh sáng trong mắt cũng ảm đạm.
Mạnh Cảnh Hòa thấy biểu cảm trên mặt cô thay đổi liên tục, đồng thời cũng đoán được suy nghĩ trong lòng cô: “Thập Tâm và kênh C chuẩn bị đồng sản xuất một cuộc thi.”
Khương Ngọc Thư lập tức nghĩ đến tin tức nho nhỏ lúc trước: “Cuộc thi gì?”
“MC đẹp nhất.” Mạnh Cảnh Hòa nói xong: “Em đăng ký đi.”
Thay vì hỏi ý kiến của cô, anh trực tiếp bảo cô đăng ký. Trái tim Khương Ngọc Thư đột nhiên đập nhanh: “Thi đấu cái gì?”
“Biểu diễn tài nghệ cá nhân, lúc đó phát huy tại hiện trường là quan trọng nhất. Em có thể tham khảo cuộc thi MC kênh Y một chút.”
“Biểu diễn tài nghệ.” Khương Ngọc Thư không khỏi nghĩ đến ca hát và nhảy múa. Hai mắt cô xoay tròn: “Vậy lấy được thứ hạng rồi có thể giữ lại không?”
Mạnh Cảnh Hòa nghĩ thầm, dù sao cô vẫn còn là sinh viên: “Cũng chưa chắc, em cũng có thể đến Thập Tâm.”
Khương Ngọc Thư nhếch miệng gật đầu.
“Nếu là em, em sẽ chọn cái nào?” Đầu ngón tay anh gõ nhẹ hai lần.
Trong lòng Khương Ngọc Thư đương nhiên muốn chọn đài truyền hình, mục tiêu của cô là trở thành MC tin tức, nhưng cô không muốn phát triển theo hướng giải trí. Đương nhiên cô sẽ không nói điều này trước mặt Mạnh Cảnh Hòa, như vậy không phải tát vào mặt anh à: “Thập Tâm thu nhập cao, đài truyền hình ổn định, khá khó để lựa chọn.” Cô khiêm tốn nói: “Em đã xem một số cuộc thi MC trước đây, quá nhiều cao thủ. Em còn không biết có thể tiến vào trận chung kết không cơ.”
Mạnh Cảnh Hòa cũng không vạch trần cô: “Vẫn còn thời gian, em suy nghĩ từ từ.”