• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một phút sau, Mạnh Cảnh Hòa cũng đi ra. Anh ngồi trên sô pha, trầm mặc, không khí xung quanh cực kỳ ngột ngạt.

Căn phòng rộng rãi nhưng lại cực kỳ bí bạch.

Khương Ngọc Thư cẩn thận nhìn anh, vừa hay, Mạnh Cảnh Hòa cũng nhìn về phía cô.

"Ngày mai anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra xem." Giọng anh nói rất quyết đoán, không cho phép cô chối từ.

Khương Ngọc Thư mím môi: "Em thật sự không mang thai mà."

"Không mang thai thì cũng phải đi kiểm tra xem thế nào." Anh từ tốn nói: "Lỡ thử sai thì sao."

Khương Ngọc Thư trầm mặc vài giây rồi đáp: "Vâng." Cô cũng không hiểu tại sao Mạnh Cảnh Hòa lại tức giận nữa.

Mạnh Cảnh Hòa đổi tư thế ngồi: "Đến đây."

Khương Ngọc Thư đi đến trước mặt anh. Cô cúi đầu, nghĩ bụng mình lại làm gì sai sao? Không mang thai, lý ra Mạnh Cảnh Hòa nên vui, đúng chứ?

Chẳng lẽ anh thật sự nghĩ cô lợi dụng việc mang thai để đòi tiền sao?

Cũng đúng, trước kia anh cho cô tận hai mươi triệu tệ. Cả đời này, cô kiếm đâu ra hai mươi triệu tệ chứ?

Có khi trong mắt anh, cô là loại phụ nữ chỉ biết tính toán lợi hại cho mình.



Khương Ngọc Thư nghĩ dù anh có nghĩ thế thì cũng chẳng vấn đề gì.

Mạnh Cảnh Hòa thấy mắt cô đảo vòng thì nói: "Ngồi xuống nói chuyện đi."

Khương Ngọc Thư lẳng lặng ngồi xuống cạnh anh.

Mạnh Cảnh Hòa vươn tay quay mặt cô sang. Bốn mắt chạm nhau, anh từ từ xích lại, chóp mũi kề sát. Một tay khác của anh chạm vào bụng cô: "Ngọc Thư, nếu ở đây có em bé thì em cứ sinh nó ra."

Sinh con? Sao có thể được!

Anh điên rồi sao? Hay là ăn Tết xong hóa khờ rồi?

Anh không biết thủ tục bình thường khi sinh con à? Muốn sinh là sinh hay sao?

Hơn nữa, hai người có quan hệ khó xử như thế, không danh không phận, cô sinh con cho anh thì sau này phải làm sao đây? Con cô sẽ có thân phận gì? Hơn nữa, Khương Ngọc Thư đang phiền não về chuyện tốt nghiệp năm tư đại học, sau lưng cô còn có người nhà phải chăm sóc, sao có thể sinh con cho anh được chứ.

Song, Mạnh Cảnh Hòa là người thế nào chứ, anh dám nhắc đến, đương nhiên cô không tiện vả mặt anh.

Chẳng phải học lươn lẹo rất dễ à.

"Ừm." Khương Ngọc Thư dịu dàng đáp.



Mạnh Cảnh Hòa nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc: "Đừng nói ngoài miệng như thế, nơi này..." Anh chỉ ngón tay vào bụng cô: "Hiểu chưa?"

Sắc mặt của Khương Ngọc Thư khẽ thay đổi: "Em hiểu." Anh muốn thật à?

Khóe miệng của Mạnh Cảnh Hòa cong lên nụ cười, anh rụt tay lại khôi phục vẻ ung dung như trước: "Được rồi, sửa soạn đi, đi tắm suối nước nóng."

Bên ngoài suối nước nóng, sương mù mờ mịt.

Tâm trạng của Khương Ngọc Thư hơi trầm xuống, lúc tắm suối nước nóng, trong lòng cũng nghĩ đến chuyện đó.

Đêm đó hai người ngầm hiểu đó là chuyện ngoài ý muốn.

Cô vốn không có dự định hai người sẽ có gì sau này, cô có thể xem như đêm đó không xảy ra chuyện gì cả. Chỉ là mọi chuyện không xảy ra theo kịch bản cô muốn.

Bây giờ cô vô cùng mờ mịt.

Mạnh Cảnh Hòa đưa tay kéo cánh tay của cô: "Em đang nghĩ gì thế?"

Khương Ngọc Thư nở nụ cười: "Em đang nghĩ khi nào nhóm Ôn Văn sẽ đến?"

"Cũng sắp rồi." Mạnh Cảnh Hòa trả lời hờ hững, anh nhắm mắt lại, hơi ngẩng mặt lên, tỏ vẻ bình thản.

Khương Ngọc Thư nhìn anh, Mạnh Cảnh Hòa đẹp trai, gương mặt tuấn tú, nhất định con của anh sẽ rất đẹp. Đột nhiên trong đầu của cô xuất hiện một đứa bé, chỉ là trong giây lát lòng cô bối rối, lập tức ngăn chặn suy nghĩ lung tung trong đầu mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK