Nào ngờ khi đến sân bay, trợ lý Dư lại lái xe đi mất. Khương Ngọc Thư còn nghĩ rằng lần này trợ lý Dư cũng sẽ đi cùng họ cơ.
Có lẽ vì chưa ngủ đủ nên cô ngốc nghếch hỏi: “Trợ lý Dư không đi à?”
Mạnh Cảnh Hòa liếc nhìn cô: "Anh đi dự đám cưới của bạn học, dẫn cậu ta đi cùng làm gì?”
Khương Ngọc Thư sửng sốt, vậy sao anh lại đưa cô đi cùng? Anh định giới thiệu cô với bạn bè thế nào?
Bạn gái ư? Hay là một trong số các bạn nữ đi cặp cùng với anh khi tham dự các sự kiện?
Còn nửa tiếng nữa là lên máy bay, hai người đến phòng VIP nghỉ ngơi.
Khương Ngọc Thư không ngờ sẽ gặp Ôn Văn ở đây. Bạn trai của Ôn Văn, Nhậm Dật, là bạn thân của Mạnh Cảnh Hòa, có vẻ như người sắp kết hôn lần này là bạn chung của họ rồi.
Lúc Ôn Văn nhìn thấy Khương Ngọc Thư, cô ấy tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ là do được giáo dục tốt nên mới giữ được bình tĩnh: "Ngọc Thư đấy à? Cậu ăn sáng chưa? Tớ bảo nhân viên phục vụ mang thêm một ít nhé."
Tất nhiên Khương Ngọc Thư cũng hiểu lúc này cô ấy đang nghĩ gì.
Hai người đàn ông bắt đầu trò chuyện.
Nhậm Dật cười: “Không ngờ đấy. Họ Thẩm kia là tên nhỏ tuổi nhất trong số bọn mình, thế mà lại là đứa lấy vợ đầu tiên.”
Mạnh Cảnh Hòa đáp: “Lấy vợ sớm hay muộn không liên quan gì đến tuổi tác hết.”
Dù sao Ôn Văn cũng là người từng trải, cô ấy nói chuyện với Khương Ngọc Thư: "Tớ còn đang lo không có người quen đây, nhưng giờ thì quá tốt rồi. Sau khi đám cưới kết thúc, chúng mình đi mua sắm ở cửa hàng miễn thuế cùng nhau nhé Ngọc Thư?"
Khương Ngọc Thư mỉm cười: "Được."
Nói mới nhớ, cô và Mạnh Cảnh Hòa cũng bắt đầu mối quan hệ không bình thường cũng từ tiệc sinh nhật của Ôn Văn.
Đáng tiếc câu chuyện giữa họ không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Khương Ngọc Thư hai mươi hai tuổi đã học được cách thỏa hiệp với thế giới này.
Cả bốn người đều ngồi ở khoang hạng nhất. Khương Ngọc Thư ngồi bên cửa sổ, im lặng không nói gì.
Mạnh Cảnh Hòa cũng không nói nhiều.
Bên kia, Ôn Văn và Nhậm Dật đang nói chuyện, giọng họ không lớn nhưng có thể nghe ra quan hệ giữa họ rất thân thiết. Ngoài ra, trong tiệc sinh nhật năm nay của Ôn Văn, Nhậm Dật đã cầu hôn cô ấy một cách cực kỳ long trọng, hai người vô cùng xứng đôi.
Dọc đường đi, Khương Ngọc Thư không ngủ chút nào. Trong lòng cô có điều suy nghĩ nên đương nhiên không có tâm trạng nào để ngủ cả. Tới khi xuống máy bay, trên mặt cô đã không giấu được vẻ mệt mỏi.
Mạnh Cảnh Hòa nhìn cô: “Đến tối hôn lễ mới tổ chức, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước đã.”
Khương Ngọc Thư mỉm cười với Mạnh Cảnh Hòa, tỏ ý cảm ơn sự quan tâm của anh. Khi ở bên Mạnh Cảnh Hòa, đại đa số thời gian thì cô là người được chăm sóc.
Đám cưới được tổ chức tại khu nghỉ dưỡng Bulgari trên đảo, sảnh tiệc được trang trí bằng hàng nghìn bông hoa tươi.
Không có người phụ nữ nào mà không thích hoa cả, đặc biệt là những bông hoa được người yêu dày công chuẩn bị.
Dọc đường đi, Khương Ngọc Thư cũng phải thầm cảm thán trong lòng, quả là sự lãng mạn của người lắm tiền.
Sau khi hai người thu xếp trong phòng ổn thỏa, cô thấy Mạnh Cảnh Hòa không có ý định ra ngoài mới hỏi: “Anh không đi gặp bạn à?”
“Buổi tối là gặp nhau rồi, không việc gì phải vội cả.” Mạnh Cảnh Hòa cởi cúc áo sơ mi: "Bọn anh là bạn đại học, trước kia ở chung một ký túc xá.”
"Anh học đại học nào thế?" Khương Ngọc Thư hơi tò mò.
Mạnh Cảnh Hòa đến gần bên cô, nhìn cô chăm chú: “Em không biết sao?”
Có lẽ vì chưa ngủ đủ nên cô ngốc nghếch hỏi: “Trợ lý Dư không đi à?”
Mạnh Cảnh Hòa liếc nhìn cô: "Anh đi dự đám cưới của bạn học, dẫn cậu ta đi cùng làm gì?”
Khương Ngọc Thư sửng sốt, vậy sao anh lại đưa cô đi cùng? Anh định giới thiệu cô với bạn bè thế nào?
Bạn gái ư? Hay là một trong số các bạn nữ đi cặp cùng với anh khi tham dự các sự kiện?
Còn nửa tiếng nữa là lên máy bay, hai người đến phòng VIP nghỉ ngơi.
Khương Ngọc Thư không ngờ sẽ gặp Ôn Văn ở đây. Bạn trai của Ôn Văn, Nhậm Dật, là bạn thân của Mạnh Cảnh Hòa, có vẻ như người sắp kết hôn lần này là bạn chung của họ rồi.
Lúc Ôn Văn nhìn thấy Khương Ngọc Thư, cô ấy tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ là do được giáo dục tốt nên mới giữ được bình tĩnh: "Ngọc Thư đấy à? Cậu ăn sáng chưa? Tớ bảo nhân viên phục vụ mang thêm một ít nhé."
Tất nhiên Khương Ngọc Thư cũng hiểu lúc này cô ấy đang nghĩ gì.
Hai người đàn ông bắt đầu trò chuyện.
Nhậm Dật cười: “Không ngờ đấy. Họ Thẩm kia là tên nhỏ tuổi nhất trong số bọn mình, thế mà lại là đứa lấy vợ đầu tiên.”
Mạnh Cảnh Hòa đáp: “Lấy vợ sớm hay muộn không liên quan gì đến tuổi tác hết.”
Dù sao Ôn Văn cũng là người từng trải, cô ấy nói chuyện với Khương Ngọc Thư: "Tớ còn đang lo không có người quen đây, nhưng giờ thì quá tốt rồi. Sau khi đám cưới kết thúc, chúng mình đi mua sắm ở cửa hàng miễn thuế cùng nhau nhé Ngọc Thư?"
Khương Ngọc Thư mỉm cười: "Được."
Nói mới nhớ, cô và Mạnh Cảnh Hòa cũng bắt đầu mối quan hệ không bình thường cũng từ tiệc sinh nhật của Ôn Văn.
Đáng tiếc câu chuyện giữa họ không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Khương Ngọc Thư hai mươi hai tuổi đã học được cách thỏa hiệp với thế giới này.
Cả bốn người đều ngồi ở khoang hạng nhất. Khương Ngọc Thư ngồi bên cửa sổ, im lặng không nói gì.
Mạnh Cảnh Hòa cũng không nói nhiều.
Bên kia, Ôn Văn và Nhậm Dật đang nói chuyện, giọng họ không lớn nhưng có thể nghe ra quan hệ giữa họ rất thân thiết. Ngoài ra, trong tiệc sinh nhật năm nay của Ôn Văn, Nhậm Dật đã cầu hôn cô ấy một cách cực kỳ long trọng, hai người vô cùng xứng đôi.
Dọc đường đi, Khương Ngọc Thư không ngủ chút nào. Trong lòng cô có điều suy nghĩ nên đương nhiên không có tâm trạng nào để ngủ cả. Tới khi xuống máy bay, trên mặt cô đã không giấu được vẻ mệt mỏi.
Mạnh Cảnh Hòa nhìn cô: “Đến tối hôn lễ mới tổ chức, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước đã.”
Khương Ngọc Thư mỉm cười với Mạnh Cảnh Hòa, tỏ ý cảm ơn sự quan tâm của anh. Khi ở bên Mạnh Cảnh Hòa, đại đa số thời gian thì cô là người được chăm sóc.
Đám cưới được tổ chức tại khu nghỉ dưỡng Bulgari trên đảo, sảnh tiệc được trang trí bằng hàng nghìn bông hoa tươi.
Không có người phụ nữ nào mà không thích hoa cả, đặc biệt là những bông hoa được người yêu dày công chuẩn bị.
Dọc đường đi, Khương Ngọc Thư cũng phải thầm cảm thán trong lòng, quả là sự lãng mạn của người lắm tiền.
Sau khi hai người thu xếp trong phòng ổn thỏa, cô thấy Mạnh Cảnh Hòa không có ý định ra ngoài mới hỏi: “Anh không đi gặp bạn à?”
“Buổi tối là gặp nhau rồi, không việc gì phải vội cả.” Mạnh Cảnh Hòa cởi cúc áo sơ mi: "Bọn anh là bạn đại học, trước kia ở chung một ký túc xá.”
"Anh học đại học nào thế?" Khương Ngọc Thư hơi tò mò.
Mạnh Cảnh Hòa đến gần bên cô, nhìn cô chăm chú: “Em không biết sao?”