Mạnh Cảnh Hòa nhếch môi cười: “Em muốn có chữ ký của bọn họ không?”
Khương Ngọc Thư nhìn anh đầy mong đợi: “Anh có thể xin giúp em không?” Việc này cực kỳ dễ dàng với anh.
Mạnh Cảnh Hòa trả lời: “Xưa nay anh sẽ không lấy việc công làm việc tư.” Dừng một chút, anh nói thêm: “Phải xem biểu hiện của em.”
Cái gì mà xem biểu hiện của cô chứ? Cô cần phải biểu hiện thế nào?
Ý bảo cô biểu hiện trên giường cho tốt đấy à?
Tim của Khương Ngọc Thư đập thình thịch.
Mạnh Cảnh Hòa đúng là thích ra vẻ đạo mạo!
Biết hôm nay bà dì thân yêu của cô đã đi nên mới đưa ra yêu cầu như vậy đây mà!
Đồ đàn ông tồi, đúng là biến thái!
Khương Ngọc Thư rầu rĩ suốt đoạn đường.
Hai người về đến nhà tắm rửa, lúc lên giường đã là bốn giờ sáng rồi.
Khương Ngọc Thư nghĩ rằng mình đã từ chối anh hai ngày rồi, lần này cô nên chủ động. Cô thật sự đã phải chuẩn bị tinh thần rất lâu, thân thể nhích lại gần Mạnh Cảnh Hòa từng chút một. Mạnh Cảnh Hòa giống như một chiếc lò sưởi hình người, mùa đông mà dựa vào anh thì thoải mái lắm.
Nhưng đợi hồi lâu, Mạnh Cảnh Hòa lại không tiếp tục.
Khương Ngọc Thư cảm thấy kỳ lạ, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Giọng Mạnh Cảnh Hòa trầm thấp: “Tám giờ phải ra ngoài rồi.”
Khương Ngọc Thư đặt tay lên ngực anh, cô nghĩ xem ý anh là gì. Anh đang ám chỉ với cô rằng anh không có hứng sao? Gương mặt cô lập tức nóng như tấm sắt hấp nhiệt, giả vờ xoay người, tránh xa khỏi Mạnh Cảnh Hòa.
Xấu hổ quá đi mất thôi!
Mạnh Cảnh Hòa cười khẽ.
Vài giây sau, Mạnh Cảnh Hòa cũng tiến lại gần, tay anh nhẹ nhàng chạm đến mái tóc cô, quấn quanh đầu ngón tay.
Khương Ngọc Thư từ từ nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Bỗng nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
“Anh không muốn em nên em thấy thất vọng sao?”
Đáy lòng cô chợt thấy tê dại.
Khương Ngọc Thư rất sầu não, cô là loại người như vậy sao? Cô đâu có muốn vậy? Cô lăn đến bên mép giường, chỉ muốn có thể vạch rõ giới hạn với anh, như con sông ranh giới giữa hai nước Sở Hán.
Mạnh Cảnh Hòa bỗng bật cười, tiếng cười khiến cô thấy ghét lắm. Khương Ngọc Thư thật sự muốn bóp mặt anh thật mạnh, nhưng cô không dám.
Anh vươn tay ra, kéo cô lại gần mình, gác một chân lên chân cô.
Khương Ngọc Thư bị giữ chặt, cô muốn cử động chân, thoát ra.
"Ưm..."
“Nặng quá.” Cô khẽ giọng lẩm bẩm.
Mạnh Cảnh Hòa lại cười. Tâm trạng anh đang vui lắm hay sao hả?
"Ngủ đi, tương lai còn dài mà." Nói xong, anh nhấc chân ra.
Dài cái con khỉ khô!
Khương Ngọc Thư cảm thấy mình vẫn chưa đủ hiểu Mạnh Cảnh Hòa, ai mà ngờ anh lại nói ra những lời như vậy với cô chứ? Cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Có lẽ vì thời gian gần đây mệt mỏi quá nên chỉ chốc lát sau cô đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, khi Khương Ngọc Thư tỉnh dậy, mí mắt cô nặng trĩu, dạo này cô mệt quá rồi. Gắng gượng mãi, cuối cùng cũng đến lúc được nghỉ, cô chỉ ước có thể ngủ tiếp mấy tiếng nữa.
Mạnh Cảnh Hòa dường như rất hiểu cô: “Lát nữa lên xe rồi ngủ tiếp.”
Cô "ừm" một tiếng, tại sao trông anh không mệt mỏi chút nào vậy? Rõ ràng anh cũng bận rộn lắm mà?
Ngày đầu tiên của năm mới, trợ lý Dư còn phải đến đón họ ra sân bay. Xem ra công việc trợ lý cũng không dễ dàng gì.
Khương Ngọc Thư nhìn anh đầy mong đợi: “Anh có thể xin giúp em không?” Việc này cực kỳ dễ dàng với anh.
Mạnh Cảnh Hòa trả lời: “Xưa nay anh sẽ không lấy việc công làm việc tư.” Dừng một chút, anh nói thêm: “Phải xem biểu hiện của em.”
Cái gì mà xem biểu hiện của cô chứ? Cô cần phải biểu hiện thế nào?
Ý bảo cô biểu hiện trên giường cho tốt đấy à?
Tim của Khương Ngọc Thư đập thình thịch.
Mạnh Cảnh Hòa đúng là thích ra vẻ đạo mạo!
Biết hôm nay bà dì thân yêu của cô đã đi nên mới đưa ra yêu cầu như vậy đây mà!
Đồ đàn ông tồi, đúng là biến thái!
Khương Ngọc Thư rầu rĩ suốt đoạn đường.
Hai người về đến nhà tắm rửa, lúc lên giường đã là bốn giờ sáng rồi.
Khương Ngọc Thư nghĩ rằng mình đã từ chối anh hai ngày rồi, lần này cô nên chủ động. Cô thật sự đã phải chuẩn bị tinh thần rất lâu, thân thể nhích lại gần Mạnh Cảnh Hòa từng chút một. Mạnh Cảnh Hòa giống như một chiếc lò sưởi hình người, mùa đông mà dựa vào anh thì thoải mái lắm.
Nhưng đợi hồi lâu, Mạnh Cảnh Hòa lại không tiếp tục.
Khương Ngọc Thư cảm thấy kỳ lạ, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Giọng Mạnh Cảnh Hòa trầm thấp: “Tám giờ phải ra ngoài rồi.”
Khương Ngọc Thư đặt tay lên ngực anh, cô nghĩ xem ý anh là gì. Anh đang ám chỉ với cô rằng anh không có hứng sao? Gương mặt cô lập tức nóng như tấm sắt hấp nhiệt, giả vờ xoay người, tránh xa khỏi Mạnh Cảnh Hòa.
Xấu hổ quá đi mất thôi!
Mạnh Cảnh Hòa cười khẽ.
Vài giây sau, Mạnh Cảnh Hòa cũng tiến lại gần, tay anh nhẹ nhàng chạm đến mái tóc cô, quấn quanh đầu ngón tay.
Khương Ngọc Thư từ từ nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Bỗng nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
“Anh không muốn em nên em thấy thất vọng sao?”
Đáy lòng cô chợt thấy tê dại.
Khương Ngọc Thư rất sầu não, cô là loại người như vậy sao? Cô đâu có muốn vậy? Cô lăn đến bên mép giường, chỉ muốn có thể vạch rõ giới hạn với anh, như con sông ranh giới giữa hai nước Sở Hán.
Mạnh Cảnh Hòa bỗng bật cười, tiếng cười khiến cô thấy ghét lắm. Khương Ngọc Thư thật sự muốn bóp mặt anh thật mạnh, nhưng cô không dám.
Anh vươn tay ra, kéo cô lại gần mình, gác một chân lên chân cô.
Khương Ngọc Thư bị giữ chặt, cô muốn cử động chân, thoát ra.
"Ưm..."
“Nặng quá.” Cô khẽ giọng lẩm bẩm.
Mạnh Cảnh Hòa lại cười. Tâm trạng anh đang vui lắm hay sao hả?
"Ngủ đi, tương lai còn dài mà." Nói xong, anh nhấc chân ra.
Dài cái con khỉ khô!
Khương Ngọc Thư cảm thấy mình vẫn chưa đủ hiểu Mạnh Cảnh Hòa, ai mà ngờ anh lại nói ra những lời như vậy với cô chứ? Cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Có lẽ vì thời gian gần đây mệt mỏi quá nên chỉ chốc lát sau cô đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, khi Khương Ngọc Thư tỉnh dậy, mí mắt cô nặng trĩu, dạo này cô mệt quá rồi. Gắng gượng mãi, cuối cùng cũng đến lúc được nghỉ, cô chỉ ước có thể ngủ tiếp mấy tiếng nữa.
Mạnh Cảnh Hòa dường như rất hiểu cô: “Lát nữa lên xe rồi ngủ tiếp.”
Cô "ừm" một tiếng, tại sao trông anh không mệt mỏi chút nào vậy? Rõ ràng anh cũng bận rộn lắm mà?
Ngày đầu tiên của năm mới, trợ lý Dư còn phải đến đón họ ra sân bay. Xem ra công việc trợ lý cũng không dễ dàng gì.