Mọi người đều nhìn Mạnh Cảnh Hòa: "Úi giời, không nhìn ra đấy nhé Cảnh Hòa, cuối cùng cậu cũng tỉnh ra rồi sao."
Nhâm Dật đã gặp Khương Ngọc Thư cho nên lại càng thêm mắm dặm muối: "Cảnh Hòa, cậu phải cảm ơn tôi đàng hoàng đấy nghe chưa? Nếu không có tôi với vợ tôi thì sao cậu với cô nàng họ Khương kia có thể gặp nhau được?"
Mạnh Cảnh Hòa nhướng mày: “Từ giờ trở đi, mọi hoạt động, quần áo và trang sức của nghệ sĩ trong công ty sẽ được giao hết cho Ôn Văn.”
"Vậy tôi thay mặt Ôn Văn cảm ơn cậu trước nhé."
"Nghe các cậu nói thế, tôi lại càng tò mò về người đẹp họ Khương này."
Lúc Khương Ngọc Thư và Ôn Văn cùng tới, ánh mắt của những người đàn ông đều đổ dồn về phía cô. Cô thầm cạn lời.
Cô đi tới chỗ Mạnh Cảnh Hòa, trong lòng có hơi thấp thỏm.
Mạnh Cảnh Hòa nắm tay cô, bảo cô ngồi sang một bên: "Đây là Nhậm Dật, em cũng quen rồi đấy. Người này là chú rể Thẩm Tiệp của ngày mai, còn đây là Giang Đào."
Khương Ngọc Thư nhìn hai người họ, cất tiếng nói khiến lòng người rung động: "Chào anh Giang, chào anh Thẩm."
Hai người kia cũng nghĩ thầm: Mạnh Cảnh Hòa tìm đâu ra người đẹp này thế? Chẳng trách cậu ta không yêu bất kỳ nữ nghệ sĩ nào trong công ty mình. Người trước mặt bọn họ vừa xinh đẹp lại vừa khôn khéo.
Bảo sao Mạnh Cảnh Hòa lại động lòng.
"Đều là người nhà mình cả, em cứ gọi bọn anh bằng tên là được. Em cũng họ "jiang", không biết chúng ta có phải cùng một họ không nhỉ? Họ của anh là chữ "Giang" trong Trường Giang." Giang Đào nói.
Khương Ngọc Thư cười nói: “Em họ Khương.”
"Thế là không giống nhau à, anh cứ tưởng chúng ta cùng họ, đang nghĩ có khi hôm nay mình sẽ được nhận một cô em gái xinh đẹp rồi đây."
Nhậm Dật nói đùa: “Cậu mơ đẹp lắm, còn phải xem Cảnh Hòa có đồng ý không đã chứ."
Mạnh Cảnh Hòa nói với Khương Ngọc Thư: “Mặc kệ chúng nó đi, say hết với nhau rồi đấy.”
Mặt Giang Đào cực kỳ xảo quyệt: “Em gái Khương này, em có muốn biết hồi còn học đại học Cảnh Hòa là người thế nào không?”
Trong chốc lát, Khương Ngọc Thư không biết trả lời thế nào cho phải.
Mạnh Cảnh Hòa lại đứng dậy: “Tôi sẽ sẽ tự nói cho cô ấy biết, không cần các cậu bận tâm.”
"Úi giời ơi! Cậu lo cái gì hả Mạnh Cảnh Hòa? Bọn này cũng có nói xấu cậu đâu."
Khương Ngọc Thư mím môi, không ngờ anh lại có việc "muốn giấu" như vậy. Có thể thấy, quan hệ giữa họ thật sự rất thân thiết.
Họ lại chơi bài tiếp, không bao lâu sau, chú rể bị gọi đi, mọi người cũng giải tán.
Mạnh Cảnh Hòa dẫn Khương Ngọc Thư đi dạo một vòng quanh khách sạn. Anh nhìn váy cô, hỏi: "Em không sợ chết rét à?"
Khương Ngọc Thư cúi đầu nhìn chiếc váy dài, lòng đầy khó hiểu. Mặc dù đang là mùa đông nhưng nhiệt độ trên đảo cũng không làm người ta lạnh cóng được.
Tay Mạnh Cảnh Hòa chạm lên xương quai xanh của cô, hỏi: "Sao em không đeo dây chuyền?” Khương Ngọc Thư có chiếc cổ thiên nga, thêm việc học múa từ nhỏ nên dáng người cực kỳ đẹp.
Khương Ngọc Thư vô thức nhìn xung quanh, hoảng sợ như một con nai bị giật mình.
Mạnh Cảnh Hòa nói vào tai cô: “Em đang nghĩ gì vậy?” Giọng anh hơi khàn khàn: "Chúng mình về phòng thôi."
Tai Khương Ngọc Thư dần đỏ lên. Cô cũng biết mình mắc nợ thì kiểu gì cũng phải trả. Cô thõng mắt, nói: “Vâng.”
Nhâm Dật đã gặp Khương Ngọc Thư cho nên lại càng thêm mắm dặm muối: "Cảnh Hòa, cậu phải cảm ơn tôi đàng hoàng đấy nghe chưa? Nếu không có tôi với vợ tôi thì sao cậu với cô nàng họ Khương kia có thể gặp nhau được?"
Mạnh Cảnh Hòa nhướng mày: “Từ giờ trở đi, mọi hoạt động, quần áo và trang sức của nghệ sĩ trong công ty sẽ được giao hết cho Ôn Văn.”
"Vậy tôi thay mặt Ôn Văn cảm ơn cậu trước nhé."
"Nghe các cậu nói thế, tôi lại càng tò mò về người đẹp họ Khương này."
Lúc Khương Ngọc Thư và Ôn Văn cùng tới, ánh mắt của những người đàn ông đều đổ dồn về phía cô. Cô thầm cạn lời.
Cô đi tới chỗ Mạnh Cảnh Hòa, trong lòng có hơi thấp thỏm.
Mạnh Cảnh Hòa nắm tay cô, bảo cô ngồi sang một bên: "Đây là Nhậm Dật, em cũng quen rồi đấy. Người này là chú rể Thẩm Tiệp của ngày mai, còn đây là Giang Đào."
Khương Ngọc Thư nhìn hai người họ, cất tiếng nói khiến lòng người rung động: "Chào anh Giang, chào anh Thẩm."
Hai người kia cũng nghĩ thầm: Mạnh Cảnh Hòa tìm đâu ra người đẹp này thế? Chẳng trách cậu ta không yêu bất kỳ nữ nghệ sĩ nào trong công ty mình. Người trước mặt bọn họ vừa xinh đẹp lại vừa khôn khéo.
Bảo sao Mạnh Cảnh Hòa lại động lòng.
"Đều là người nhà mình cả, em cứ gọi bọn anh bằng tên là được. Em cũng họ "jiang", không biết chúng ta có phải cùng một họ không nhỉ? Họ của anh là chữ "Giang" trong Trường Giang." Giang Đào nói.
Khương Ngọc Thư cười nói: “Em họ Khương.”
"Thế là không giống nhau à, anh cứ tưởng chúng ta cùng họ, đang nghĩ có khi hôm nay mình sẽ được nhận một cô em gái xinh đẹp rồi đây."
Nhậm Dật nói đùa: “Cậu mơ đẹp lắm, còn phải xem Cảnh Hòa có đồng ý không đã chứ."
Mạnh Cảnh Hòa nói với Khương Ngọc Thư: “Mặc kệ chúng nó đi, say hết với nhau rồi đấy.”
Mặt Giang Đào cực kỳ xảo quyệt: “Em gái Khương này, em có muốn biết hồi còn học đại học Cảnh Hòa là người thế nào không?”
Trong chốc lát, Khương Ngọc Thư không biết trả lời thế nào cho phải.
Mạnh Cảnh Hòa lại đứng dậy: “Tôi sẽ sẽ tự nói cho cô ấy biết, không cần các cậu bận tâm.”
"Úi giời ơi! Cậu lo cái gì hả Mạnh Cảnh Hòa? Bọn này cũng có nói xấu cậu đâu."
Khương Ngọc Thư mím môi, không ngờ anh lại có việc "muốn giấu" như vậy. Có thể thấy, quan hệ giữa họ thật sự rất thân thiết.
Họ lại chơi bài tiếp, không bao lâu sau, chú rể bị gọi đi, mọi người cũng giải tán.
Mạnh Cảnh Hòa dẫn Khương Ngọc Thư đi dạo một vòng quanh khách sạn. Anh nhìn váy cô, hỏi: "Em không sợ chết rét à?"
Khương Ngọc Thư cúi đầu nhìn chiếc váy dài, lòng đầy khó hiểu. Mặc dù đang là mùa đông nhưng nhiệt độ trên đảo cũng không làm người ta lạnh cóng được.
Tay Mạnh Cảnh Hòa chạm lên xương quai xanh của cô, hỏi: "Sao em không đeo dây chuyền?” Khương Ngọc Thư có chiếc cổ thiên nga, thêm việc học múa từ nhỏ nên dáng người cực kỳ đẹp.
Khương Ngọc Thư vô thức nhìn xung quanh, hoảng sợ như một con nai bị giật mình.
Mạnh Cảnh Hòa nói vào tai cô: “Em đang nghĩ gì vậy?” Giọng anh hơi khàn khàn: "Chúng mình về phòng thôi."
Tai Khương Ngọc Thư dần đỏ lên. Cô cũng biết mình mắc nợ thì kiểu gì cũng phải trả. Cô thõng mắt, nói: “Vâng.”