Mạnh Cảnh Hòa chưa phát giác ra vấn đề, chắc do anh đã gặp trường hợp này quá nhiều rồi, thế nhưng anh vẫn nói hùa theo Khương Ngọc Thư : "Cũng có lòng phết đấy."
"Đúng vậy đấy ạ." Mắt Khương Ngọc Thư long lanh: "Bạn học của anh và vợ của anh ấy rất xứng đôi."
Mạnh Cảnh Hòa nhíu mày. Đương nhiên là anh nhận ra cô có chuyện muốn nói.
Khương Ngọc Thư vẫn duy trì vẻ mặt mà đối diện với ánh mắt anh. Anh thế này khiến người khác phải dè chừng. Lòng bàn tay Khương Ngọc Thư đã rịn đầy mồ hôi, cô nói như không để tâm: "Nghe nói cô Thẩm cũng có gia thế khá giả lắm, cô ấy và anh Thẩm đúng là xứng đôi vừa lứa."
Ánh mắt Mạnh Cảnh Hòa rất trầm tĩnh. Anh chợt cong môi, nói: "Nếu anh nói với em rằng họ chỉ là thông gia thôi thì sao?"
Khương Ngọc Thư thầm ngỡ ngàng, vẻ mặt viết rõ hai chữ "không tin". Cô cảm thấy Mạnh Cảnh Hòa đang trêu chọc mình. Xuyên suốt đám cưới, có thể thấy chú rể rất yêu thương cô dâu.
"Em không tin à?"
"Nhưng Thẩm Tiệp tự tay viết lời tuyên thệ mà?"
"Thì đã sao?" Ánh mắt Mạnh Cảnh Hòa xẹt qua chút ý cười.
Anh đang cười cô vô tri sao? Khương Ngọc Thư tức điên. Xem ra trong mắt những người này thì tình yêu chỉ là phù du mà thôi, phụ nữ cũng chỉ như áo quần, nếu không thì Mạnh Cảnh Hòa cũng sẽ không bao nuôi cô.
Mạnh Cảnh Hòa lại nói tiếp, không rõ ý: "Em nên nhớ rằng, khi nhìn một ai đó hoặc một sự việc nào đó thì không nên bị che mắt bởi vẻ bề ngoài."
Khương Ngọc Thư còn định nói ra suy nghĩ đang đau đáu trong lòng nhưng không ngờ lại bị Mạnh Cảnh Hòa lên lớp như thế. Được thôi, nói hay không nói có khác gì đâu, giữa họ chỉ là giao dịch tiền bạc mà thôi, có gì mà phải vạch rõ cơ chứ?
Chuyến bay chiều hôm đó thuận lợi đến lạ, cất cánh đúng giờ và hạ cánh cũng theo kế hoạch.
Khi máy bay chuẩn bị đáp xuống thành phố C, Khương Ngọc Thư khẽ lay tay Mạnh Cảnh Hòa. Một động tác nhỏ thôi nhưng cô đã phải chuẩn bị cả một lúc lâu.
Mạnh Cảnh Hòa quay đầu, hỏi: "Sao vậy?"
"Lát nữa em muốn về nhà một chuyến."
Mạnh Cảnh Hòa nhíu mày: "Đi thăm em gái em sao?"
Khương Ngọc Thư gật đầu. Cô chưa từng nói với anh về chuyện của mình, nhưng cô thừa biết rằng Mạnh Cảnh Hòa dư sức tra rõ bối cảnh sau lưng cô, kiểu gì anh cũng sẽ biết hết.
"Tối nay em gái em sẽ về trường, em muốn đi thăm con bé."
Mạnh Cảnh Hòa trầm mặc.
Khương Ngọc Thư cũng xoắn xuýt, nghĩ bụng chắc Mạnh Cảnh Hòa sẽ không chịu đâu, dù sao cũng chỉ còn cách Tết ta hai mươi ngày thôi.
"Ừ." Mạnh Cảnh Hòa lên tiếng.
"Đúng vậy đấy ạ." Mắt Khương Ngọc Thư long lanh: "Bạn học của anh và vợ của anh ấy rất xứng đôi."
Mạnh Cảnh Hòa nhíu mày. Đương nhiên là anh nhận ra cô có chuyện muốn nói.
Khương Ngọc Thư vẫn duy trì vẻ mặt mà đối diện với ánh mắt anh. Anh thế này khiến người khác phải dè chừng. Lòng bàn tay Khương Ngọc Thư đã rịn đầy mồ hôi, cô nói như không để tâm: "Nghe nói cô Thẩm cũng có gia thế khá giả lắm, cô ấy và anh Thẩm đúng là xứng đôi vừa lứa."
Ánh mắt Mạnh Cảnh Hòa rất trầm tĩnh. Anh chợt cong môi, nói: "Nếu anh nói với em rằng họ chỉ là thông gia thôi thì sao?"
Khương Ngọc Thư thầm ngỡ ngàng, vẻ mặt viết rõ hai chữ "không tin". Cô cảm thấy Mạnh Cảnh Hòa đang trêu chọc mình. Xuyên suốt đám cưới, có thể thấy chú rể rất yêu thương cô dâu.
"Em không tin à?"
"Nhưng Thẩm Tiệp tự tay viết lời tuyên thệ mà?"
"Thì đã sao?" Ánh mắt Mạnh Cảnh Hòa xẹt qua chút ý cười.
Anh đang cười cô vô tri sao? Khương Ngọc Thư tức điên. Xem ra trong mắt những người này thì tình yêu chỉ là phù du mà thôi, phụ nữ cũng chỉ như áo quần, nếu không thì Mạnh Cảnh Hòa cũng sẽ không bao nuôi cô.
Mạnh Cảnh Hòa lại nói tiếp, không rõ ý: "Em nên nhớ rằng, khi nhìn một ai đó hoặc một sự việc nào đó thì không nên bị che mắt bởi vẻ bề ngoài."
Khương Ngọc Thư còn định nói ra suy nghĩ đang đau đáu trong lòng nhưng không ngờ lại bị Mạnh Cảnh Hòa lên lớp như thế. Được thôi, nói hay không nói có khác gì đâu, giữa họ chỉ là giao dịch tiền bạc mà thôi, có gì mà phải vạch rõ cơ chứ?
Chuyến bay chiều hôm đó thuận lợi đến lạ, cất cánh đúng giờ và hạ cánh cũng theo kế hoạch.
Khi máy bay chuẩn bị đáp xuống thành phố C, Khương Ngọc Thư khẽ lay tay Mạnh Cảnh Hòa. Một động tác nhỏ thôi nhưng cô đã phải chuẩn bị cả một lúc lâu.
Mạnh Cảnh Hòa quay đầu, hỏi: "Sao vậy?"
"Lát nữa em muốn về nhà một chuyến."
Mạnh Cảnh Hòa nhíu mày: "Đi thăm em gái em sao?"
Khương Ngọc Thư gật đầu. Cô chưa từng nói với anh về chuyện của mình, nhưng cô thừa biết rằng Mạnh Cảnh Hòa dư sức tra rõ bối cảnh sau lưng cô, kiểu gì anh cũng sẽ biết hết.
"Tối nay em gái em sẽ về trường, em muốn đi thăm con bé."
Mạnh Cảnh Hòa trầm mặc.
Khương Ngọc Thư cũng xoắn xuýt, nghĩ bụng chắc Mạnh Cảnh Hòa sẽ không chịu đâu, dù sao cũng chỉ còn cách Tết ta hai mươi ngày thôi.
"Ừ." Mạnh Cảnh Hòa lên tiếng.