• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cứ thế này thì sáng mai tuyết sẽ đọng đấy. Đợi em thi xong là có thể nặn người tuyết rồi." Anh lại đi nói mấy câu thế này ư? Anh đang rảnh quá sao?

Mạnh Cảnh Hòa cười nói tiếp: "Được rồi, đừng ôn bài muộn quá, nhớ phải nghỉ ngơi sớm."

"Em biết rồi ạ." Không hiểu sao lòng Khương Ngọc Thư lại thấy rất ấm áp: "Tạm biệt."

Ngón tay cô quấy dây điện thoại, trong lòng dấy lên quá nhiều nghi ngờ, thậm chí còn bùng lên lửa. Mạnh Cảnh Hòa đối xử tốt với cô thế này rốt cuộc là có mưu đồ gì nhỉ?

"Này! Cúp máy rồi, cậu còn ngây ra đó làm gì!" Ninh Đan khoanh tay, tỏ vẻ nếu "cậu mau khai hết ra đây": "Cậu có bạn trai hồi nào?"

Khương Ngọc Thư ngượng chín mặt. Sao anh ấy lại bảo thế!

"Khương Ngọc Thư!" Ninh Đan gào tên cô.

"Hồi nghỉ hè." Tính từ lúc họ trở thành tình nhân.

"Trời đất ơi...! Lâu thế rồi á? Khương Ngọc Thư, cậu giấu kỹ quá rồi đó! Là ai? Là ai trước kia đã thề son sắt bảo lúc học đại học sẽ không yêu đương hả?"



Khương Ngọc Thư cười khổ. Nhưng anh ấy đã đến rồi, tớ đâu thể nào ngăn anh ấy bước chân vào cuộc sống của mình được cơ chứ!

Bạn trai, anh là bạn trai gì của cô. Chỉ một câu nói tùy ý của anh không biết sẽ mang đến bao nhiêu rắc rối cho Khương Ngọc Thư.

May mà hai người bạn cùng phòng khác không ở đây, không thì chắc chắn lúc này Khương Ngọc Thư sẽ bị vặn hỏi.

Song, Ninh Đan cũng hỏi không ít. Dù sao Khương Ngọc Thư cũng là hoa khôi trong lớp của bọn họ. Từ ngày đầu tiên vào đại học, có biết bao nhiêu nam sinh viên để ý đến cậu ấy, trong đó có một đàn anh khóa trước đã theo đuổi tận hai năm. Cho dù Khương Ngọc Thư đã từ chối anh ấy từ lần đầu tiên nhưng đàn anh đó vẫn không từ bỏ.

Haiz! Tất cả mọi người rất mong chờ hai người bọn họ sẽ thành đôi.

Ninh Đan xúc động nói: "Lần này anh Ninh phải tuyệt vọng rồi."

Khương Ngọc Thư ngẩn người. Cô nhớ đến Tạ Ninh, anh ấy thật sự là người tốt.

"Nhưng mà Ngọc Thư này, bọn họ nói cậu có bạn trai du học nước ngoài là thật sao?" Ninh Đan chống cằm, bối rối hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

Khương Ngọc Thư đọc sách, giọng nói khàn khàn: "Bố mẹ hai nhà chúng tớ là bạn bè, anh ấy lớn hơn tớ hai tuổi, chúng tớ cùng học cấp ba. Sau khi anh ấy tốt nghiệp trung học thì đi ra nước ngoài du học."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK