"Cứ xem như thế đi, tớ muốn đi làm trước, như thế áp lực sẽ nhỏ hơn."
Ba người hiểu cô, dù sao trong bốn năm này Khương Ngọc Thư đã rất vất vả. Bọn họ được bố mẹ cho tiền sinh hoạt, mà cô thì phải tự đi kiếm tiền sinh hoạt.
"Lúc nào dẫn anh ta đến gặp đi, chúng tớ làm chỗ dựa cho cậu! Cho anh ta biết cậu cũng có người bên cạnh, nếu anh ta dám bắt nạt cậu thì cẩn thận ba chúng tớ sẽ liều mạng với anh ta!"
Khương Ngọc Thư cười, trong lòng vô cùng cảm động: "Cảm ơn các cậu!"
"Đừng khách sáo, chúng tớ chỉ vì bữa tiệc thịnh soạn kia thôi."
Khương Ngọc Thư cười: "Tớ đến thư viện trước, một lát sẽ đến cửa hàng tìm các cậu." Cô nói xong nhấc chân chạy mất.
Ba người nhìn bóng lưng của cô, vẻ mặt khó hiểu.
Ninh Đan nói: "Cậu nhìn xem, từ đầu đến cuối cậu ấy không chịu nói, ngay cả ảnh chụp cũng không cho chúng ta xem."
"Yêu đương thì đơn giản, kết hôn mới khó, hoàn cảnh gia đình Ngọc Thư đặc biệt, có lẽ nhà trai sẽ tạo áp lực cho cậu ấy, không thì sao cậu ấy lại từ bỏ việc học nghiên cứu sinh chứ."
"Chỉ mong cậu ấy đừng bị tổn thương."
"Không biết sao người đàn ông kia may mắn như thế, tìm được Ngọc Thư!"
"Cậu ấy không nói thì chúng ta cũng đừng hỏi."
Khương Ngọc Thư trả sách, sau đó bắt đầu tìm sách. Cuối kỳ có rất nhiều người đã mượn sách từ sớm, cô tìm cả buổi chỉ tìm được nửa số sách mình cần.
Lúc cô đi ra khỏi thư viện trời đã tối hẳn.
Vào mùa đông, ban ngày luôn ngắn hơn, gió bắc thổi vù vù, đi ngược chiều gió hơi phí sức. Trong lòng cô dâng lên cảm giác cô đơn, giống như cả thế giới đều bỏ rơi cô, cô phải tiến lên một mình.
Khi đến quán ăn thì hơn phân nửa bạn học đã đến.
Khương Ngọc Thư ngồi bên cạnh các bạn trong ký túc xá của mình.
Ninh Đan thấy sắc mặt của cô không tốt lắm: "Sao thế? Bị bệnh à?"
Khương Ngọc Thư xoa mặt: "Có lẽ đi đường bị gió thổi."
"Mấy hôm nay âm sáu, bảy độ, cậu nên mặc dày hơn."
Khương Ngọc Thư cười cười: "Không sao, tớ không sợ lạnh."
Bầu không khí liên hoan vui vẻ ấm áp, có người còn dẫn bạn gái của mình đến. Mọi người trong lớp đều biết cặp đôi này, các sinh viên nam thân thiết gọi "Chị dâu".
Ba người hiểu cô, dù sao trong bốn năm này Khương Ngọc Thư đã rất vất vả. Bọn họ được bố mẹ cho tiền sinh hoạt, mà cô thì phải tự đi kiếm tiền sinh hoạt.
"Lúc nào dẫn anh ta đến gặp đi, chúng tớ làm chỗ dựa cho cậu! Cho anh ta biết cậu cũng có người bên cạnh, nếu anh ta dám bắt nạt cậu thì cẩn thận ba chúng tớ sẽ liều mạng với anh ta!"
Khương Ngọc Thư cười, trong lòng vô cùng cảm động: "Cảm ơn các cậu!"
"Đừng khách sáo, chúng tớ chỉ vì bữa tiệc thịnh soạn kia thôi."
Khương Ngọc Thư cười: "Tớ đến thư viện trước, một lát sẽ đến cửa hàng tìm các cậu." Cô nói xong nhấc chân chạy mất.
Ba người nhìn bóng lưng của cô, vẻ mặt khó hiểu.
Ninh Đan nói: "Cậu nhìn xem, từ đầu đến cuối cậu ấy không chịu nói, ngay cả ảnh chụp cũng không cho chúng ta xem."
"Yêu đương thì đơn giản, kết hôn mới khó, hoàn cảnh gia đình Ngọc Thư đặc biệt, có lẽ nhà trai sẽ tạo áp lực cho cậu ấy, không thì sao cậu ấy lại từ bỏ việc học nghiên cứu sinh chứ."
"Chỉ mong cậu ấy đừng bị tổn thương."
"Không biết sao người đàn ông kia may mắn như thế, tìm được Ngọc Thư!"
"Cậu ấy không nói thì chúng ta cũng đừng hỏi."
Khương Ngọc Thư trả sách, sau đó bắt đầu tìm sách. Cuối kỳ có rất nhiều người đã mượn sách từ sớm, cô tìm cả buổi chỉ tìm được nửa số sách mình cần.
Lúc cô đi ra khỏi thư viện trời đã tối hẳn.
Vào mùa đông, ban ngày luôn ngắn hơn, gió bắc thổi vù vù, đi ngược chiều gió hơi phí sức. Trong lòng cô dâng lên cảm giác cô đơn, giống như cả thế giới đều bỏ rơi cô, cô phải tiến lên một mình.
Khi đến quán ăn thì hơn phân nửa bạn học đã đến.
Khương Ngọc Thư ngồi bên cạnh các bạn trong ký túc xá của mình.
Ninh Đan thấy sắc mặt của cô không tốt lắm: "Sao thế? Bị bệnh à?"
Khương Ngọc Thư xoa mặt: "Có lẽ đi đường bị gió thổi."
"Mấy hôm nay âm sáu, bảy độ, cậu nên mặc dày hơn."
Khương Ngọc Thư cười cười: "Không sao, tớ không sợ lạnh."
Bầu không khí liên hoan vui vẻ ấm áp, có người còn dẫn bạn gái của mình đến. Mọi người trong lớp đều biết cặp đôi này, các sinh viên nam thân thiết gọi "Chị dâu".