Cô không muốn dùng đạo lý sống của mình để trói buộc em gái. Đứng ở lập trường của mẹ cô, theo đuổi cuộc sống tốt đẹp là không sai. Hơn nữa lúc trước, mẹ cũng muốn đưa Khương Dư Họa đi.
Trong thành phố không có pháo hoa nở rộ, ánh đèn muôn màu muôn vẻ biến hóa đa dạng, giống như pháo hoa tô điểm đêm giao thừa.
Đêm nay, Mạnh Cảnh Hòa bị đám em trai chuốc rượu, nhất là em họ Mạnh Cảnh Lan học lớp mười một kia của anh cũng hùa theo. Đúng là ngứa da.
Mạnh Cảnh Hòa hờ hững hỏi: “Đợt kiểm tra cuối kỳ lần này em thi cử sao rồi?”
Nụ cười trên mặt Mạnh Cảnh Lan lập tức sụp đổ: “Anh, sao anh lại nhắc đến chuyện khiến người ta đau lòng trong bầu không khí tốt đẹp như vậy?”
Chị gái Mạnh Cảnh Đình của Mạnh Cảnh Lan mỉm cười: “Đáng đời! Ai bảo em hùa theo gây rối cùng họ? Trẻ vị thành niên không được phép uống rượu, đi uống Sprite của em đi.”
Khóe miệng Mạnh Cảnh Hòa nhếch lên: “Trường học của em có tỷ lệ đậu đại học rất cao, em đừng kéo trường mình xuống đấy.”
Nhà họ Mạnh đều là học sinh xuất sắc, ai ngờ Mạnh Cảnh Lan nhỏ tuổi nhất lại không thích học. Bảo cậu ấy ngu ngốc thì cậu ấy cũng thi vào được trường trung học số một, mặc dù đứng cuối khối. Từ lớp mười đến lớp mười một, điểm thi lần nào cũng đứng cuối lớp, điều này cũng khiến nhà họ Mạnh đau đầu không thôi.
Mạnh Cảnh Lan nhướng mày rồi nói: “Em chuẩn bị đăng ký thi trường nghệ thuật.”
Mạnh Cảnh Hòa nhíu mày: “Thi trường nghệ thuật? Muốn trở thành diễn viên hay ca sĩ?”
Mạnh Cảnh Lan nhún vai: “Em không có hứng thú với ngành giải trí. Em muốn vẽ tranh.”
“Em? Vẽ tranh?” Mạnh Cảnh Hòa không che giấu được sự kinh ngạc của mình.
Mạnh Cảnh Lan hơi khó chịu: “Em đã nói với bạn cùng lớp rồi, tài vẽ tranh của cậu ấy khá tốt, học kỳ sau sẽ bắt đầu dạy em.”
Mạnh Cảnh Hòa cười ha hả: “Đừng có làm trì hoãn việc học của người ta.”
“Chúng em sẽ giúp đỡ lẫn nhau!” Mạnh Cảnh Lan nói. Mặc dù cậu ấy năn nỉ người ta rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn lấy hình thức đóng học phí ra, người ta mới đồng ý dạy cậu ấy vẽ một chút.
Trong thành phố không có pháo hoa nở rộ, ánh đèn muôn màu muôn vẻ biến hóa đa dạng, giống như pháo hoa tô điểm đêm giao thừa.
Đêm nay, Mạnh Cảnh Hòa bị đám em trai chuốc rượu, nhất là em họ Mạnh Cảnh Lan học lớp mười một kia của anh cũng hùa theo. Đúng là ngứa da.
Mạnh Cảnh Hòa hờ hững hỏi: “Đợt kiểm tra cuối kỳ lần này em thi cử sao rồi?”
Nụ cười trên mặt Mạnh Cảnh Lan lập tức sụp đổ: “Anh, sao anh lại nhắc đến chuyện khiến người ta đau lòng trong bầu không khí tốt đẹp như vậy?”
Chị gái Mạnh Cảnh Đình của Mạnh Cảnh Lan mỉm cười: “Đáng đời! Ai bảo em hùa theo gây rối cùng họ? Trẻ vị thành niên không được phép uống rượu, đi uống Sprite của em đi.”
Khóe miệng Mạnh Cảnh Hòa nhếch lên: “Trường học của em có tỷ lệ đậu đại học rất cao, em đừng kéo trường mình xuống đấy.”
Nhà họ Mạnh đều là học sinh xuất sắc, ai ngờ Mạnh Cảnh Lan nhỏ tuổi nhất lại không thích học. Bảo cậu ấy ngu ngốc thì cậu ấy cũng thi vào được trường trung học số một, mặc dù đứng cuối khối. Từ lớp mười đến lớp mười một, điểm thi lần nào cũng đứng cuối lớp, điều này cũng khiến nhà họ Mạnh đau đầu không thôi.
Mạnh Cảnh Lan nhướng mày rồi nói: “Em chuẩn bị đăng ký thi trường nghệ thuật.”
Mạnh Cảnh Hòa nhíu mày: “Thi trường nghệ thuật? Muốn trở thành diễn viên hay ca sĩ?”
Mạnh Cảnh Lan nhún vai: “Em không có hứng thú với ngành giải trí. Em muốn vẽ tranh.”
“Em? Vẽ tranh?” Mạnh Cảnh Hòa không che giấu được sự kinh ngạc của mình.
Mạnh Cảnh Lan hơi khó chịu: “Em đã nói với bạn cùng lớp rồi, tài vẽ tranh của cậu ấy khá tốt, học kỳ sau sẽ bắt đầu dạy em.”
Mạnh Cảnh Hòa cười ha hả: “Đừng có làm trì hoãn việc học của người ta.”
“Chúng em sẽ giúp đỡ lẫn nhau!” Mạnh Cảnh Lan nói. Mặc dù cậu ấy năn nỉ người ta rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn lấy hình thức đóng học phí ra, người ta mới đồng ý dạy cậu ấy vẽ một chút.