Đây là lần đầu tiên Khương Ngọc Thư được xem đêm hội cuối năm trực tiếp, cảm giác hoàn toàn khác với xem trước ti vi. Cô vô cùng phấn khích. Cô chụp rất nhiều ảnh gửi cho em gái. The One quả nhiên là một nhóm nhạc nổi tiếng, nhóm người hâm mộ ở trường quay đều mang biểu ngữ cầm tay được thiết kế riêng cho nhóm. Đợi Họa Họa thi đại học xong, cô chắc chắn sẽ đưa con bé đi xem buổi hòa nhạc của The One. Hy vọng rằng năm sau Thập Tâm sẽ sắp xếp một vài chuyến lưu diễn cho The One, thế thì cô sẽ có thể sớm mua được vé.
Đêm hội mừng xuân do bốn MC gạo cội của kênh C dẫn chương trình. Sân khấu tràn ngập những lời nhận xét dí dỏm, sôi nổi, nhiệt liệt như vũ bão. Cô say mê nhìn nữ MC trên sân khấu, ước mơ của cô là trở thành một người dẫn chương trình.
Nếu gia đình cô không gặp phải biến cố thì có lẽ giờ đây cô đang phát triển ở thành phố B. Cô chắc chắn sẽ nỗ lực để đạt được ước mơ của mình.
Bữa tiệc kết thúc thành công tốt đẹp, toàn bộ nhân viên công tác trên sân khấu và dưới sân khấu đều vừa vui mừng, vừa nhẹ nhõm.
Mọi người cùng nhau đổ dồn đến quán bar gần đó.
Đã quá nửa đêm, trên đường lúc này cực kỳ ồn ã, náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, người và xe cộ qua lại liên tục trên đường.
Con phố này tràn ngập quán bar nên càng náo nhiệt hơn các con phố khác, nếu không đặt chỗ trước thì bây giờ có khướt mà vào được.
Khương Ngọc Thư tựa người vào sô pha. Mấy ngày nay cô thật sự mệt mỏi lắm rồi, chỉ muốn nằm thôi.
“Ngọc Thư, nếu mệt thì về sớm để nghỉ ngơi đi.”
Lương Uyển khuyên nhủ: “Bây giờ quay về trường cũng muộn rồi, chúng ta tìm một phòng khách sạn gần đây để trú lại một đêm đi.”
Hai người còn lại cũng không phản đối, Khương Ngọc Thư còn định đến sáng mai rồi về.
“Ngọc Thư, cô là người địa phương đúng không? Nhà cô ở đâu?”
“Ở ngoại ô.” Sau khi gia đình phá sản, chị em bọn họ chuyển đến vùng ngoại ô, sinh sống với ông bà.
“Về nhà có xa không?”
“Không kẹt xe thì đi xe mất một tiếng.”
“Vậy cũng khá gần. So với thành phố B thì thực sự không xa lắm.”
Mọi người đều cười rộ lên.
Ca sĩ cố định trong quán bar đang hát một bài hát tiếng Quảng Đông. Họ không hiểu lời bài hát, nhưng giọng hát của ca sĩ này khá hay.
“Tên của bài hát này là gì?”
“Yêu nhau cho tốt.”
Khương Ngọc Thư mím môi, ôi tình yêu, cô cũng từng mong chờ.
Thế giới ồn ào này dường như không liên quan gì đến cô, cô chỉ muốn bản thân được tự do. Đầu óc căng ra, những đoạn quá khứ chợt ùa về.
“Mạnh Cảnh Hòa, anh cho tôi hai mươi triệu, tôi làm bạn gái của anh.” Cô không sao thốt ra được hai chữ "tình nhân".
Hơn nửa tiếng sau, điện thoại di động của Khương Ngọc Thư chợt vang lên.
Trên màn hình hiện lên một chữ: Mạnh.
Đúng vậy, cô không dám lưu tên đầy đủ của Mạnh Cảnh Hòa vì sợ vô tình bị lộ.
Khương Ngọc Thư vừa tỉnh khỏi cơn mê man, cầm điện thoại đi tới ra ngoài hành lang, bắt máy.
“Alo...”
“Xong chưa?”
“Ừ, anh vẫn chưa ngủ à?”
Ván bài của nhà họ Mạnh vừa kết thúc, Mạnh Cảnh Hòa đang ngồi trên xe, chuẩn bị về nhà.
“Em đang ở quán bar à?”
Khương Ngọc Thư khẽ tặc lưỡi: “Đồng nghiệp của em đều ở đây.”
“Ở đâu?”
“Quán bar Thanh Dương trên đường Ngu Hà.”
Đêm hội mừng xuân do bốn MC gạo cội của kênh C dẫn chương trình. Sân khấu tràn ngập những lời nhận xét dí dỏm, sôi nổi, nhiệt liệt như vũ bão. Cô say mê nhìn nữ MC trên sân khấu, ước mơ của cô là trở thành một người dẫn chương trình.
Nếu gia đình cô không gặp phải biến cố thì có lẽ giờ đây cô đang phát triển ở thành phố B. Cô chắc chắn sẽ nỗ lực để đạt được ước mơ của mình.
Bữa tiệc kết thúc thành công tốt đẹp, toàn bộ nhân viên công tác trên sân khấu và dưới sân khấu đều vừa vui mừng, vừa nhẹ nhõm.
Mọi người cùng nhau đổ dồn đến quán bar gần đó.
Đã quá nửa đêm, trên đường lúc này cực kỳ ồn ã, náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, người và xe cộ qua lại liên tục trên đường.
Con phố này tràn ngập quán bar nên càng náo nhiệt hơn các con phố khác, nếu không đặt chỗ trước thì bây giờ có khướt mà vào được.
Khương Ngọc Thư tựa người vào sô pha. Mấy ngày nay cô thật sự mệt mỏi lắm rồi, chỉ muốn nằm thôi.
“Ngọc Thư, nếu mệt thì về sớm để nghỉ ngơi đi.”
Lương Uyển khuyên nhủ: “Bây giờ quay về trường cũng muộn rồi, chúng ta tìm một phòng khách sạn gần đây để trú lại một đêm đi.”
Hai người còn lại cũng không phản đối, Khương Ngọc Thư còn định đến sáng mai rồi về.
“Ngọc Thư, cô là người địa phương đúng không? Nhà cô ở đâu?”
“Ở ngoại ô.” Sau khi gia đình phá sản, chị em bọn họ chuyển đến vùng ngoại ô, sinh sống với ông bà.
“Về nhà có xa không?”
“Không kẹt xe thì đi xe mất một tiếng.”
“Vậy cũng khá gần. So với thành phố B thì thực sự không xa lắm.”
Mọi người đều cười rộ lên.
Ca sĩ cố định trong quán bar đang hát một bài hát tiếng Quảng Đông. Họ không hiểu lời bài hát, nhưng giọng hát của ca sĩ này khá hay.
“Tên của bài hát này là gì?”
“Yêu nhau cho tốt.”
Khương Ngọc Thư mím môi, ôi tình yêu, cô cũng từng mong chờ.
Thế giới ồn ào này dường như không liên quan gì đến cô, cô chỉ muốn bản thân được tự do. Đầu óc căng ra, những đoạn quá khứ chợt ùa về.
“Mạnh Cảnh Hòa, anh cho tôi hai mươi triệu, tôi làm bạn gái của anh.” Cô không sao thốt ra được hai chữ "tình nhân".
Hơn nửa tiếng sau, điện thoại di động của Khương Ngọc Thư chợt vang lên.
Trên màn hình hiện lên một chữ: Mạnh.
Đúng vậy, cô không dám lưu tên đầy đủ của Mạnh Cảnh Hòa vì sợ vô tình bị lộ.
Khương Ngọc Thư vừa tỉnh khỏi cơn mê man, cầm điện thoại đi tới ra ngoài hành lang, bắt máy.
“Alo...”
“Xong chưa?”
“Ừ, anh vẫn chưa ngủ à?”
Ván bài của nhà họ Mạnh vừa kết thúc, Mạnh Cảnh Hòa đang ngồi trên xe, chuẩn bị về nhà.
“Em đang ở quán bar à?”
Khương Ngọc Thư khẽ tặc lưỡi: “Đồng nghiệp của em đều ở đây.”
“Ở đâu?”
“Quán bar Thanh Dương trên đường Ngu Hà.”