• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Ngọc Thư im lặng, đúng thế, cô cũng sợ. "Tớ còn sợ tổn thương gì chứ." Năm đó, khi công ty phá sản, cô chịu hết mọi khổ sở rồi. Kẻ đến đòi nợ không tìm được bố của cô nên đánh mắng cô. Tiểu Họa sinh bệnh, trong nhà không có tiền, cô đến nhà người thân vay tiền, đi hai tiếng trong trời tuyết cuối cùng vay được hai nghìn tệ. Những người thân thích đó, lúc đó lấy được bao nhiêu món lời từ nhà cô.

Mấy năm này, cô giống như con quay lên dây cót, cố gắng làm việc kiếm tiền, loại người gì mà chưa gặp.

Có một lần cô làm tiếp tân, vì ngoại hình xuất sắc mà được một ông chủ coi trọng, cũng may Mạnh Cảnh Hòa giúp cô.

Sau đó, bọn họ lại gặp nhau lần nữa trong buổi tiệc sinh nhật của Ôn Văn. Ở bên cạnh anh cô không suy nghĩ nhiều.

Xem như báo ơn vậy.

Ôn Văn vỗ vai của cô.

Khương Ngọc Thư đứng dậy: "Về phòng nghỉ ngơi đi, có thời gian trò chuyện tiếp.

Khương Ngọc Thư trở về phòng, Mạnh Cảnh Hòa đang gọi điện thoại, cô nói nhỏ lại.

"Biết rồi, ngày mai con trở về, cúp trước, ngày mai lại nói." Mạnh Cảnh Hòa quay đầu: "Nói chuyện phiếm với Ôn Văn xong rồi à?"

Khương Ngọc Thư gật đầu: "Em làm phiền anh rồi."

Mạnh Cảnh Hòa: "Trong nhà xảy ra vài việc, em trai anh trộm xe gây ra tai nạn xe cộ."



"Em trai anh?" Khương Ngọc Thư biết anh là con một, có lẽ là con trai nhà họ hàng.

"Em họ, nó to gan lắm lại dám lén lái xe!" Anh xụ mặt, sắc mặt nghiêm túc.

"Vậy em ấy không sao chứ?"

"Tay phải bị gãy xương, đúng là thích ăn đòn!"

Hiếm khi Khương Ngọc Thư nhìn thấy anh tức giận, cô bật cười: "Em ấy không sao thì tốt, con trai nghịch ngợm, chờ qua tuổi dậy thì sẽ ổn thôi."

"Vẫn là con gái bớt lo hơn, dường như nó giống em gái em, đang học cấp ba."

"Có thể học trung học số một, xem ra em ấy học không tệ."

"Đội sổ trong khối đó." Mạnh Cảnh Hòa khịt mũi coi thường.

Khương Ngọc Thư bối rối: "Có vài học sinh nam đột nhiên thành tích lớp mười hai trở nên tốt hơn."

"Em không cần an ủi anh." Mạnh Cảnh Hòa nhíu nhíu mày: "Nó không phải con anh."



Khương Ngọc Thư chớp mắt, trong phút chốc không biết nên nói gì, chẳng lẽ anh thật sự muốn làm bố sao?

Chủ đề con cái hơi nhạy cảm, Khương Ngọc Thư không muốn nói tiếp.

May mà lúc này điện thoại di động của Mạnh Cảnh Hòa vang lên.

Nhậm Dật rủ anh đi bắn súng, Mạnh Cảnh Hòa đồng ý. Lần này Mạnh Cảnh Hòa không kéo Khương Ngọc Thư đi cùng.

"Khách sạn còn có nhiều trò khác, em muốn chơi gì thì bảo quản lý đưa em đi."

Vẻ mặt của Khương Ngọc Thư thả lỏng hơn nhiều: "Ừm."

Mạnh Cảnh Hòa vừa đi, cô quay lại trước máy vi tính tìm kiếm thành tích cuối kỳ. Cô thi không tệ lắm, không khác điểm cô đã dự đoán. Hiếm khi được yên tĩnh, cô bắt đầu luyện giọng, muốn làm dẫn chương trình thì không thể bất tài được. Giọng nói của Khương Ngọc Thư vốn êm tai, lại thêm mấy năm nay siêng năng học tập, lúc dẫn chương trình vô cùng trôi chảy.

Cô mở tin tức mới nhất ra xem, đọc từng chữ.

Mạnh Cảnh Hòa và Nhậm Dật thi đấu với nhau, thắng hai trong ba ván sẽ thắng, cuối cùng Mạnh Cảnh Hòa thắng.

Nhậm Dật bĩu môi: "Tôi tự tìm để bị hành hạ đây mà."

Mạnh Cảnh Hòa nhìn bia tên, đã có khoảng thời gian anh không chơi, vậy mà lại bắn trúng bảy vòng, đây không phải trình độ của anh: "Không chơi nữa, trở về đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK